Oan Hồn Và Sự Trả Thù Qua Ba Thế Hệ

Năm 1965, tôi là một chàng trai 23 tuổi đang theo học tại trường sư phạm với ước mơ trở thành giáo viên dạy văn chương trung học. Mỗi sáng sớm mùa xuân, khi ngồi học trong căn hộ tầng 6 của mình, tôi thường lơ đãng nhìn ra cửa sổ, nơi có thể quan sát mọi hoạt động bên dưới. Phía dưới nhà tôi là con đường yên tĩnh, bên kia đường là căn nhà góc phố của ông Sĩ-giang, người sở hữu một khu vườn tuyệt đẹp nhưng tính tình khó chịu. Kế bên đó là gia đình Bình-nam, những người hàng xóm thân thiện và tốt bụng. Gia đình này có ba cô con gái, trong đó Diễm-an, cô con gái lớn nhất, chính là hình bóng mà trái tim tôi luôn hướng về.

alt
Khu vườn tuyệt đẹp của ông Sĩ-giang nằm ngay trước nhà, được bao quanh bởi hàng rào sắt và bậc tam cấp bằng đá.

Một buổi sáng, khi đường phố còn vắng vẻ, tôi nhận thấy một người đàn ông ăn mày xuất hiện từ xa. Ông ta mặc những tấm giẻ rách đủ màu sắc, đội mũ rơm vàng cũ kỹ và mang theo một chiếc bị lớn đựng đồ. Người này dừng lại trước nhà ông Sĩ-giang, leo lên bậc tam cấp và cố gắng nói chuyện qua hàng rào sắt. Tuy nhiên, ông Sĩ-giang, vốn nổi tiếng thô lỗ, đã không kiên nhẫn lắng nghe mà chỉ hất tay đuổi đi. Người ăn mày vẫn nài nỉ, cuối cùng dẫn đến một hành động bất ngờ: ông Sĩ-giang đẩy mạnh ông ta ra khỏi hàng rào. Không may, người ăn mày ngã xuống, đầu đập vào bậc đá xanh và tử vong ngay lập tức.

Ông Sĩ-giang hoảng loạn kéo xác người ăn mày xuống lề đường rồi khóa chặt cửa nhà như chưa có gì xảy ra. Tôi, người chứng kiến toàn bộ sự việc từ cửa sổ tầng 6, đã chọn cách im lặng. Tôi tự nhủ rằng đây chỉ là một tai nạn vô tình, và việc tố cáo ông Sĩ-giang sẽ không mang lại lợi ích gì ngoài những rắc rối không đáng có.


Ba năm sau, tôi đã tốt nghiệp và trở thành giáo viên dạy văn. Diễm-an không chọn tôi mà kết hôn với một người khác. Một buổi sáng tháng 12, khi tôi đang dạy kèm học sinh tại căn phòng cũ, ánh mắt tôi chợt dừng lại ở con đường phía dưới. Tôi không thể tin vào mắt mình: người ăn mày năm xưa đang bước đi chậm rãi về phía nhà Diễm-an. Bộ quần áo màu mè rách rưới, chiếc mũ rơm vàng và cái bị dơ dáy – tất cả đều giống hệt như ngày hôm ấy.

Quên cả đám học trò, tôi chạy vội xuống đường và băng qua nhà Diễm-an. Mẹ của Diễm-an chào đón tôi với niềm vui sướng vì bà nghĩ tôi đến để chúc mừng đứa cháu ngoại vừa chào đời. Hóa ra, người ăn mày không phải đến để báo thù ông Sĩ-giang mà để đầu thai làm con của Diễm-an. Đứa trẻ được đặt tên là Duy-thành.

alt
Duy-thành, đứa trẻ mới sinh, được coi như hiện thân của người ăn mày năm xưa, mang theo số phận kỳ lạ.


Thời gian trôi qua, tôi dần quên đi câu chuyện kỳ lạ đó. Nhưng vào năm 1979, một sự kiện bất ngờ đã khiến tôi nhớ lại tất cả. Lúc này, Duy-thành đã 11 tuổi và thường chơi trên sân thượng nhà mình. Một ngày nọ, cậu bé dùng đá chọi vào những lon nước đặt trên bức tường ngăn cách hai ngôi nhà. Tiếng động lớn từ lon nước rơi xuống vườn nhà ông Sĩ-giang khiến ông già giật mình, mất thăng bằng và ngã xuống bậc tam cấp. Đầu ông va mạnh vào đá, và ông tử vong ngay lập tức.

Ngay sau đó, người ta nhìn thấy một lão ăn mày bước ra từ nhà Diễm-an, với bộ quần áo và dáng vẻ y hệt người ăn mày năm xưa. Lão đi qua đám đông rồi biến mất. Cùng lúc đó, Duy-thành cũng đột ngột mất tích. Một thời gian sau, cậu bé trở về nhưng không còn khả năng nói chuyện và phải học lại mọi thứ từ đầu.

Câu chuyện này, dù kỳ lạ và khó tin, đã để lại trong tôi nhiều suy ngẫm. Có lẽ, oan hồn của người ăn mày đã tìm cách trả thù ông Sĩ-giang qua ba thế hệ, nhưng cuối cùng, sự sống vẫn chiến thắng cái chết.


Truyện ngắn kinh dị của Fernando Sorrentino (Argentina)
Bản tiếng Anh của Thomas Meehan

© 2012 – 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )

hon mamatruyện ma
Comments (0)
Add Comment