Lão Tư cố gắng ngáp một cách đau đớn, giọng nói yếu ớt vang lên trong cơn hấp hối:
- Mày đầu độc tao… Mày đầu độc tao, con quỉ cái!
Bà Tư gật đầu, đáp lại bằng một giọng lạnh lùng không chút cảm xúc:
- Đúng, tôi đầu độc ông. Trước sau gì thì ông cũng chết, thầy y tá đã nói như vậy, chỉ còn là vấn đề thời gian. Có thể một vài tháng, có thể một vài năm, và ông hiểu rằng tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Mười lăm năm nhục nhằn! Mười lăm năm đầy cay đắng!
Lão Tư nghiến chặt hai hàm răng vì đau đớn nhưng vẫn cố gắng gầm lên tiếng chửi rủa như thói quen mỗi ngày trong suốt mười lăm năm qua:
- *** khốn nạn! Trời sẽ phạt mày.
Bà Tư vẫn giữ nguyên thái độ lạnh nhạt:
- Đáng lẽ mình không nên lấy nhau. Tôi không hề yêu ông và ông cũng chẳng ưa tôi. Ông căm hận tôi vì việc ông không lấy được con Ba cháo lòng. Còn tôi, ông cũng biết rằng tôi chỉ muốn làm vợ anh Bảy thợ hồ. Chỉ vì mấy thửa ruộng của hai nhà sát bên nhau mà cha mẹ ông và cha mẹ tôi buộc tôi phải lấy ông và ông phải lấy tôi. Tôi biết đó là cả một cực hình cho ông cũng như cho tôi.
Lão Tư vừa lăn lộn vừa chửi rủa trong cơn đau dữ dội. Bà Tư tiếp tục nói đều đều:
- Tôi có ý định đầu độc ông từ khi ông mới ngã bệnh. Thầy y tá nói rằng ông có thể sống lây lất hàng năm khiến tôi không chịu nổi. Tôi không còn muốn bị ông đánh đập chửi rủa mỗi ngày nữa.
Lão Tư rên rỉ trong tuyệt vọng:
- Tao cầu mong cho lũ quỷ mặt xanh nanh vàng tra tấn mày dưới địa ngục.
Bà Tư bình thản đáp lại:
- Có thể… Nhưng dầu sao tôi cũng tìm được sự bình an trên cõi đời này trước đã. Sống với ông đâu có khác gì bị ác quỷ hành hạ tra tấn!
Lão Tư cố gắng thu hết sức lực cuối cùng, giơ nắm tay về phía bà vợ:
- Tao sẽ trở về từ đáy mộ… con quỷ cái… Tao sẽ chờ mày…
Rồi lão buông xuôi, mồ hôi thấm ướt cả cơ thể, toàn thân run rẩy:
- Trời đất ơi! Đau quá! Như dao đâm vào ruột…
Đột nhiên, bà Tư ngẩng đầu nghe ngóng. Có tiếng chuông xe đạp vọng tới. Bà bước vội ra cửa sổ, nhìn ra ngoài lẩm bẩm:
- Sao thầy y tá tới sớm quá vậy?
Rồi bà bước tới bên giường, lượm tấm khăn lông nằm dưới chân giường, cuộn thành bó và đè chặt vào mặt lão Tư. Ngộp thở, lão Tư cố vùng vẫy nhưng bà Tư đè nguyên người lên tấm khăn. Chân tay lão giật mạnh vài cái rồi bất động hoàn toàn.
Biết lão đã tắt thở, bà Tư đứng lên thở phào nhẹ nhõm, ném chiếc khăn lông lên lưng ghế trước khi mở cửa đón thầy y tá.
Sau cái chết của lão Tư, cuộc sống của bà Tư dần trôi qua trong sự cô độc. Dù không còn bị hành hạ bởi những lời chửi rủa và bạo lực, bà vẫn mang trong mình nỗi oán hận và thù ghét sâu sắc. Những năm tháng tiếp theo, bà dành hết tâm trí để lao động và tích góp tài sản, nhưng trái tim bà vẫn lạnh lùng, không bạn bè, không niềm vui.
Hai đứa con lớn lên, lập gia đình, và lần lượt rời xa bà. Con gái Hoa theo chồng về làng bên, còn thằng Đực cưới vợ và sinh sáu đứa con. Lũ trẻ mang đến tiếng cười trong căn nhà vốn im lìm, nhưng bà Tư vẫn giữ khoảng cách, không hề để lộ cảm xúc.
Một ngày nọ, thiên tai và mất mùa khiến gia đình Hoa rơi vào cảnh khốn cùng. Họ trở về xin bà Tư cho ở chung. Căn nhà vốn nhỏ hẹp, không còn chỗ nào trống ngoại trừ “phòng của nội” – căn phòng mà bà Tư đã khóa chặt suốt mấy chục năm qua.
Hoa ngập ngừng đề nghị:
- Phòng của nội. Mình có nên mở cửa phòng cho thoáng khí trước khi cho họ dọn vào không… mẹ?
Không khí trong bữa ăn chiều bỗng trở nên nặng nề. Bà Tư liếc nhìn từng người, gằn giọng:
- Mẹ đã thề không bước chân vào phòng đó cho tới ngày nhắm mắt.
Hoa cúi đầu, giọng đầy hối hận:
- Nhưng mẹ đâu có bước vào đó làm gì. Nhà mình chật quá đâu còn chỗ nào khác nữa.
Bà Tư đặt đũa xuống bàn, nói chậm rãi:
- Nếu có ai ngủ trong phòng đó, người đó phải là mẹ. Mẹ đã ở với cha tụi bay mười lăm năm trời, mười lăm năm đầy đắng cay thù hận. Cha tụi bay ghét mẹ hơn mẹ ghét ổng. Căn phòng đó đầy những sự thù ghét và sau mấy chục năm trời đóng kín, những sự thù ghét đó hiện đang sôi sục chỉ chờ cửa mở là tràn ra phủ ngập căn nhà này. Nhưng không sao, mẹ sẽ dọn vào đó.
Đêm hôm đó, bà Tư lặng lẽ cầm đèn dầu, mở cửa căn phòng đã bị khóa suốt gần nửa thế kỷ. Không gian u tối, ẩm thấp bao trùm. Bà đưa ánh đèn soi khắp căn phòng – chiếc giường, chiếc gối, và cả chiếc khăn lông đã từng là công cụ giết người.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua khung cửa sổ, ngọn đèn tắt ngấm. Trong bóng tối, bà Tư hoảng hốt nhận thấy dường như có một bóng người đang nằm trên giường, đưa tay vẫy vẫy. Chiếc khăn lông bay lên, quấn chặt quanh cổ bà. Giọng nói của lão Tư vang lên lạnh buốt:
- Tao sẽ trở về từ đáy mộ… Tao sẽ chờ mày…
Sáng hôm sau, người ta phát hiện bà Tư nằm chết trong căn phòng với chiếc khăn lông vàng khè quấn quanh cổ.
© 2012 – 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )