Vào một buổi trưa của ngày mồng 4 tháng 10 năm 1988 cũng như mọi ngày khi đang chuẩn bị đến trường dạy học thì trong người cô bổng có cảm giác khác lạ: trời đất như tối đen,đầu óc quay cuồng nên cô nhờ chồng liên hệ đến nhà trường xin cho nghỉ dạy một buổi.Sau đó cô ngủ thiếp đi và chìm vào một giấc mơ. Trong cơn mơ cô thấy có một đoàn người,có một vị trong đoàn hỏi:”có phải là Sương không” ,cô trả lời rằng :”phải” sau đó vị ấy lấy trác ra đòi bắt dẫn cô đi.Họ dẫn cô đi mãi qua một rừng cây cổ thụ đến cuối cánh rừng có một dòng suối chắn ngang thì đoàn người kia bổng biến mất.Cô hoảng sợ quá nên quanh lại định bụng sẽ tìm theo các con đường cũ để về nhà nhưng tìm mãi mà lối về nhà đâu không thấy.Đang lay quay tìm thì cô ngước nhìn lên thấy một cụ già đang ngồi trên một đồi cao nhìn xuống.Cô mừng rỡ vì nghĩ đã tìm được người hỏi đường về nhà thì cụ già lên tiếng hỏi trước:”Là ai,đi đâu mà lạc xuống đây?”.Cô bèn thuật lại cho cụ tên tuổi và hoàn cảnh đi lạc vào khu rừng này.Sau đó cụ nói:”Muốn đi về cũng được nhưng phải hứa không được kể chuyện này và thấy cái gì cũng không được kể cho bất cứ ai nghe”.Y lời dạy cô xin hứa với cụ và được chỉ đường cho về nhà.Sau khi tỉnh dậy cô mới biết mình đã ngủ liên tiếp 24 giờ,chồng cô không biết xảy ra việc gì nên trách cứ cô bị bệnh gì mà ngủ cả ngày chồng con lay động nhiều lần mà không tỉnh.Bất giác quên lời dặn của cụ già cô bèn thuật lại câu chuyện bị bắt xuống địa phủ cho chồng nghe và chính việc đó làm bệnh của cô trở nên trầm trọng,miệng thì không nói được, trao đổi với mọi người chỉ toàn ra dấu.Lý do mà cô bị bệnh là vì đã tiết lộ thiên cơ và câu chuyện bắt nhầm người được cô kể lại cụ thể sau nhiều năm kể từ ngày cô hết bệnh với sự giải thích như sau.
Nguyên mảnh đất mà cô cất nhà là mua lại của ông Bùi Hữu Suồng.Ông Bùi Hữu Suồng là cha của Bùi Hữu Giao hiệu phó Trường Trung Học Sư Phạm Bình Dương cũ là một người thầy đồng nghiệp của cô.Nhà cô và nhà ông Suồng nằm cạnh nhau mà khi mua mảnh đất này cô vẫn chưa tách sổ đất nên cả hai nhà có cùng một địa chỉ.Ngày các vị quan sai đem trác đến bắt cô đi có hỏi: Có phải là Sương không?có lẽ vì đọc nhầm hay nghe nhầm giữa Sương và Suồng mà cô trả lời “phải” và đã bị bắt đi.Sau khi đi 24 giờ dưới địa phủ trở về do quên lời dặn mà tiết lộ thiên cơ nên cô bị bệnh.Trong cơn bệnh cô ngủ mê man và thấy có ai đó trao cho cô một sấp vải trắng trên đó có thêu một con rồng.Cô chê vải màu trắng lại thêu rồng không đẹp và không hợp nên đem vải đó cho cô con dâu ông Suồng (vợ ông Bùi Hữu Giao) sau đó thì cô tỉnh dậy.Ngày mà cô bị bệnh vì ở cạnh nhà nên vợ ông Giao hay tin cô bệnh qua thăm,trong lúc hỏi thăm bệnh tình của cô thì có người bên nhà hớt hải chạy qua báo tin ông Suồng đột ngột mất.
Trở lại thời gian đầu khi cô bị bệnh: cuộc sống với đồng lương eo hẹp của một giáo viên vốn đã khó khăn nay lại thêm bệnh tật khiến cô không thể đi dạy được càng làm cô suy sụp tinh thần nhanh chóng.Trong thời gian này người cô trở nên ăn uống ít hơn,ngủ ít hơn và có nhiều đêm thức trắng vì bệnh.Người cô gầy thô,thân hình tiều tụy mặc dù gia đình đã đưa cô đi chữa trị nhiều nơi cả tây y,đông y nhưng bệnh tình vẫn không hề khuyên giảm.Có nhiều lúc cô chỉ muốn chết cho xong nhưng nghĩ lại còn con thơ nhỏ dại (lúc này cô đang có con nhỏ chưa đầy một tuổi) không người nuôi nấng chăm sóc.Nghĩ tới điều này trong cô lại thôi thúc một sức sống mãnh liệt vì cũng như bất cứ người mẹ nào cô muốn chứng kiến cảnh con cái khôn lớn trưởng thành. Suốt hơn ba năm ròng rã vật lộn với bệnh tật cơ thể cô chỉ còn 37kg , người cô dường như tê liệt không cử động được.Trong lúc thập tử nhất sinh cô mới thầm đại nguyện trong tâm,cầu Trời Phật gia hộ cho cô được hết bệnh.Nếu như đạt thành ý nguyện thì nói việc gì cô cũng nghe theo ,bảo cô làm việc gì cô cũng chịu.Sau khi lập đại nguyện cô thường thấy hào quang của Quan Thế Âm Bồ Tát và dạy hãy niệm Phật và nghe theo lời chỉ dạy của Quan Thế Âm Bồ Tát.
Vào đúng ngày rằm tháng tám (ngay giữa Ngọ)12 giờ trưa năm 1990 trong người cô bổng nghe khác hơn mọi ngày.Cô thấy khỏe hơn và tự có thể đi lại được,cô đi ra bàn Thiên định thắp hương vái ơn trên ông bà phù hộ thì miệng cô dường như đã được khai khẩu nói lại được và câu nói đầu tiên của cô là:”Nam mô A Di Đà Phật”.Liền lúc đó người cô như có ai cột chặt đứng chết trân ngay bàn Thiên giữa trưa nắng.Cô gọi người nhà nhưng dường như không ai nghe cô,mắt chợt tuôn trào hai hàng lệ, miệng cô tự đọc lên những câu mà cô không chủ động được: “Kể từ giờ phút này Đỗ Thị Sương sẽ làm theo lệnh của Ngọc Hoàng Thượng Đế…..”.Kể từ lúc đó cô như có thiên nhãn thông, bà con hay người quen lối xóm đến thăm bệnh khi thấy những chuyện không hay của họ cô đều nói cho họ biết trước.Hoặc những chuyện về quá khứ tiền kiếp của họ ảnh hưởng đến nhân quả hiện tại,vị lai sau này ngẫm lại đều đúng khiến ai nghe cũng sợ và thán phục.Cô cho biết mình đã theo học Đạo ở các vị Thánh và là nơi nhập xác của các vị Thánh đó để cứu khổ độ đời,hướng dẫn chúng sanh tìm cầu Phật pháp.Dần dần tiếng lành đồn xa nhiều Phật tử mộ đạo và bà con có nhu cầu về tâm linh tìm đến nhờ cô giúp đỡ ngày càng đông.Họ thường tìm đến cô để hỏi bệnh ,xin phương thuốc chữa bệnh hoặc những người có hoàn cảnh gia đình không may bất hạnh và tin vào luật nhân quả tìm đến để nhờ cô soi căn hóa giải nghiệp chướng tiền kiếp.Và cũng nhiều người vì hiếu kỳ muốn biết tiền kiếp của mình như thế nào,đã làm những việc gì hoặc đã gieo những nhân tốt xấu gì và trong tương lai sẽ chịu những quả tốt xấu nào cũng đến gặp cô nhờ chỉ giúp.
Có thời gian đó là khoảng một năm sau khi cô làm việc khoảng năm 1991 vì bà con Phật tử tìm đến quá đông nên chính quyền địa phương sợ ảnh hưởng đến an ninh trật tự nên đã tìm cách hạn chế.Đó cũng là khó khăn lớn nhất không chỉ của riêng cô Sương mà của hầu hết các nhà ngoại cảm hiện nay.Mong mỏi của họ là có được sự công nhận và chính thức được phép hoạt động của nhà nước.Khả năng của họ là có thật mặc dầu hiện tượng nhập xác,tiếp xúc nói chuyện với người âm chưa có ai giải thích được và bản thân khoa học hiện tại cũng chưa lý giải được.Tuy nhiên đây là hiện tượng có thực, được công nhận của mọi người rằng kết quả là đúng.Còn tại sao cho kết quả như vậy thì chỉ có thể giải thích bằng niềm tin vào nhân quả trong mỗi con người chúng ta chứ hiện tại khoa học chưa thể chứng minh được.Công việc của cô Sương đã giúp ích rất nhiều gia đình,rất nhiều người sau khi tìm đến đây đã được trị hết bệnh,giải quyết được những khó khăn vướng mắc của gia đình,những hoài nghi của bản thân.Trong bản thân họ như đã xác tín niềm tin nhân quả vững vàng hơn giúp tin tưởng vào những điều thiện mỹ sẽ cho một kết quả thiện mỹ góp phần giúp mọi người sống tốt đời đẹp đạo.
MỘT SỐ HÌNH ẢNH NƠI THỜ VÀ LÀM VIỆC Ở NHÀ CÔ SƯƠNG
TOÀN CẢNH NƠI THỜ PHỤNG VÀ LÀM VIỆC Ở NHÀ CÔ SƯƠNG
BÀN THỜ ANH LINH CÁC VỊ TIỀN BỐI
BÀN LÀM VIỆC CÙNG VỚI CUỐN NHẬT KÝ GHI TÊN CÁC PHẬT TỬ MỘ ĐẠO ĐẾN TÌM CẦU
BÊN TRÁI ẢNH THỜ LÀ LIỆT SỸ HỌ HỒ (là người bạn chiến đấu của cô,vị này từng được Bác Hồ 3 lần phong tặng danh hiệu dũng sĩ và sau khi mất cũng về hổ trợ cô trên con đường chánh pháp)
NHÀ NGOẠI CẢM ĐỖ THỊ SƯƠNG (Sinh năm Giáp Ngọ 1954, Nguyên quán xã An Thạnh huyện Lái Thiêu tỉnh Bình Dương)
PHẦN 2
Trong thời gian vừa qua do có nhiều quý vị Phật tử tin tưởng liên hệ đến nhà riêng hoặc qua điện thoại của nhà ngoại cảm Đỗ Thị Sương để xem các bệnh về tâm linh về căn nghiệp, tìm mộ,xem phong thủy,cầu tự xin con và đặc biệt soi căn để biết nghiệp tiền kiếp quá khứ và tương lai như thế nào…v..v..Nhằm để quý vị dễ dàng hơn khi liên hệ và hiểu rõ hơn về nơi thờ phụng của cô (vì các Liễn thờ Thầy Tổ ở đây viết bằng chữ ngôn ngữ tiếng Hoa) người viết có liên hệ với cô Sương để xin cô chia sẽ thêm một số thông tin về các công việc của cô và các vị Thầy Tổ của cô đang phụng sự.Cũng như thông tin về các Liễn mà cô đang thờ cùng với các mẫu chuyện nhỏ về sự nhiệm mầu của Phật Pháp ở cô với quý vị.
Nhà ngoại cảm Đỗ Thị Sương sinh năm 1954 quê ở xã An Thạnh huyện Lái Thiêu Tỉnh Bình Dương (Sông Bé cũ).Thuở còn là một cô bé (12-13 tuổi) cắp sách đến trường cô đã làm công tác giao liên, do thám tình hình cung cấp thông tin cho người bạn thiếu thời và là người đồng chí của cô sau này là anh hùng dũng sĩ liệt sĩ Hồ Văn Mên.Anh hùng liệt sĩ Hồ Văn Mên người cùng quê xã An Thạnh,huyện Lái Thiêu tỉnh Bình Dương đã được Bác Hồ 3 lần phong tặng danh hiệu dũng sĩ (dũng sĩ diệt Mỹ,dũng sĩ diệt xe cơ giới,dũng sĩ diệt xe cơ giới cấp ưu tú).Ảnh thờ có 3 vị ở phía trên (phần I) được chụp kỷ niệm lúc Hồ Văn Mên được cử làm đại biểu trong đoàn dũng sĩ Miền Nam ra gặp Bác Hồ (lúc đó đồng chí 14 tuổi) và là đại biểu nhỏ tuổi nhất trong đoàn.Hồ Văn Mên vì nhân duyên là đồng chí thân thiết với cô nên sau khi mất đã về làm một vị Hộ Pháp hổ trợ cô trên con đường Chánh pháp. Ở giữa ảnh thờ là Chủ tịch luật sư Nguyễn Hữu Thọ, bên phải là anh hùng Tạ Quang Tỷ.
Nguyên nhân mà bài viết này được đặt tên là “Nhà ngoại cảm Đỗ Thị Sương người chiến sĩ thầm lặng” là vì trong quá trình phục vụ Cách mạng đối diện giữa sự sống và cái chết vẫn xem thường giữa cô Sương và anh hùng Hồ Văn Mên có hứa với nhau là dù có đánh thắng trận hay bại trận,dù một trong hai người ai bị địch bắt trước cũng thề không khai ra địa điểm,tên họ,thông tin của người kia,cả hai xem như người xa lạ không có liên hệ gì với nhau.Do đó trong những chiến công của Hồ Văn Mên có một phần không nhỏ công lao thầm lặng của cô Sương mà cô chưa từng báo cáo với tổ chức để giữ trọn lời hứa với người đồng chí của mình.Và hiện nay khi đất nước đã thống nhất hơn 35 năm cô vẫn âm thầm lặng lẽ phục vụ nhân dân bằng con đường Phật pháp đến nay đã được 20 năm.Người viết cũng xin trích đăng bài thơ của Huỳnh Anh Tuyên viết về vị anh hùng nhỏ tuổi Hồ Văn Mên,bài này được một đồng chí là bạn chiến đấu của Hồ Văn Mên chép lại tặng cho cô năm 2001 sau khi biết cô là “bạn chiến đấu thân thiết” của Hồ Văn Mên.
Liễn thờ bên trái (cũng trong hình trên) thờ Phất Kim Nương Nương là công chúa thứ hai con của vua Đinh Tiên Hoàng, liễn thờ bên phải thờ Thái Hậu Dương Vân Nga.Nguyên nhân mà cô thờ các vị Thánh Mẫu này phải kể đến chồng của cô.Chồng của cô Sương thầy giáo Nguyễn Văn Hai (sinh năm Canh Dần- 1951)là một giáo viên sau năm 1975 được chi viện vào miền Nam dạy tại Trường Trung Học Sư Phạm Bình Dương (cùng trường với cô Sương).Sau đó thầy có chuyển công tác về dạy tại Trường Trịnh Hoài Đức và đến nay đã nghỉ hưu.Trong quá trình là đồng nghiệp dạy cùng trường Trung Học Sư Phạm Bình Dương họ đã lập gia đình năm 1977,sau đó thầy có đưa cô về quê ở Trường Yên,Huyện Hoa Lư tỉnh Ninh Bình để ra mắt tổ tông ông bà.Hoa Lư là vùng đất cố đô và cũng là một trong những trung tâm Phật giáo của cả nước,lúc đó theo truyền thống cô có thắp hương để ra mắt ông bà và cô có cầu nguyện với ông bà Cửu Huyền Thất Tổ bên chồng.Cô cũng đi đến Đền Thờ,Lăng Thờ các vị Thánh Mẫu ở vùng đất Trường Yên -Hoa Lư và vái rằng nếu các Vị có hiển linh thì theo phù hộ cho cô được gia đình hạnh phúc,con cái đề huề học hành thành đạt.Nguyên kiến họ Dương của Thái Hậu Dương Vân Nga là gia phả bên ngoại chồng của cô còn Phất Kim Nương Nương là vị Thánh Mẫu rất hiển linh trong vùng đất đó.
Có một câu chuyện hiển linh mầu nhiệm người viết được cô chia sẽ như sau.Vào đầu năm 1988 khi cô mang thai được vài tháng,do đất nước đang trong thời kỳ bao cấp cuộc sống khó khăn thiếu thốn mọi điều và trong công việc chịu nhiều áp lực.Có người khuyên cô nên bỏ cái thai này đi vì cuộc sống hằng ngày quá thiếu thốn nếu sinh ra sợ có dị tật hoặc không đủ điều kiện chăm sóc tốt thì sẽ thêm khổ cho con cái.Cô cũng rất băn khoăn vì điều này thì trong một đêm tối ngủ cô nằm mơ thấy có một vị chỉ dạy cho cô:”sanh ra thì không sao chỉ nhỏ người thôi”.Trong cơn mơ vị ấy còn đặt tên cho là Nguyễn Thị Minh Thường,cô có chê tên sao xấu và nghe bình thường quá thì được vị ấy giải thích là “thường ở đây có nghĩa là luân thường,nhân thường đạo lý chứ không phải bình thường”.Hiện nay cô Nguyễn Thị Minh Thường đã lớn và cũng đã học hành thành đạt như lời cầu nguyện của cô trước kia.
Người viết cũng xin tải lên hình ảnh bên ngoài căn nhà của cô Sương nơi cô đang làm việc để tiện cho việc quý vị tìm đến liên hệ.
Lời cuối thay mặt nhà ngoại cảm Đỗ Thị Sương xin cảm ơn quý vị đã tin tưởng liên hệ tìm cầu để cô có nhân duyên làm tròn hạnh nguyện của mình là cứu khổ độ sanh, đem đến hạnh phúc cho người khác cũng chính là hạnh phúc của mình,cùng dắt tay nhau đi trên con đường đạo pháp.Do bản thân là một người làm việc chuyên môn thuần túy về kỷ thuật (máy móc) lại không có năng khiếu viết lách văn chương nhưng vì có nhân duyên với các vị Nương Nương ở đây nên đã bày tỏ tấm lòng muốn thực hiện bài viết này.Trong quá trình thực hiện bài viết không sao tránh khỏi những hạn chế thiếu xót rất mong được quý vị lượng thứ.Mục đích chính của bài này là mong muốn giới thiệu thêm một địa chỉ của một nhà ngoại cảm để quý vị Phật tử liên hệ tìm cầu. Nói là quý vị Phật tử là vì các vị Nương Nương ở đây theo Phật học đạo còn khi quý vị tìm đến liên hệ thì không phân biệt thành phần tôn giáo là Phật giáo,Công giáo,Hồi giáo… hay tôn giáo khác,không phân biệt địa lý là người trong hay ngoài nước,cũng không phân biệt người Việt,người Hoa… hay dân tộc nào khác…v..v..Phật có dạy vạn vật sinh linh đều là anh em,chúng ta đều là từ noãn,thai,thấp,hóa mà hóa thân trong sanh tử luân hồi,cùng chịu chung một luật đời nhân quả nên cùng đoàn kết giúp đở lẫn nhau để cùng tinh tấn sớm ngày hưởng chung một hương vị giải thoát.Xin kính chúc quý vị thân tâm thường lạc,đạt được mong cầu,tín nguyện hạnh tin sâu,tinh tấn tu hành, sớm ngày thành tựu.NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.
© 2012, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )