Câu Chuyện Về Vợ Chồng Chu Ích và Bài Học Về Nhân Duyên

Có một cặp vợ chồng tên là Chu Ích, đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con. Họ đã đi khám bác sĩ khắp nơi, cầu thần bái Phật, uống đủ loại thuốc thang, nhưng mọi nỗ lực đều không mang lại kết quả.

Tình cảm của vợ chồng Chu Ích rất tốt đẹp, họ luôn quấn quýt bên nhau như chim cá. Một ngày nọ, họ đến gặp tôi để hỏi chuyện:

  • “Liệu chúng tôi sẽ có con không?”
  • “Không,” tôi trả lời.
  • “Có cách chữa trị bí mật nào không?”
  • “Không.”
  • “Thế thì cả đời này chẳng còn hy vọng gì rồi!”
  • “Đúng vậy.”

Họ khẩn thiết nài nỉ: “Nghe người ta nói tiên sinh cao minh, không có gì là không thể làm, liệu có thể giúp chúng tôi không?”
Tôi đáp: “Thực sự không có cách nào.”

alt
Hình ảnh minh họa về hành trình tìm kiếm niềm hy vọng của các cặp vợ chồng hiếm muộn.

Vợ chồng Chu Ích kể rằng cha họ là một người giàu có tiếng trong vùng. Là con một, Chu Ích giờ đây là niềm hy vọng duy nhất để nối dõi tông đường. Tuy nhiên, dù đã kết hôn nhiều năm, anh vẫn không có con trai hay thậm chí là con gái.

Những người thế hệ trước không có quan niệm hiện đại như những người trẻ. Vợ chồng Chu Ích có suy nghĩ tương đối thoáng, họ cảm thấy không có con cũng không phải vấn đề quá lớn. Nhưng những người già thì không nghĩ vậy. Đối với họ, không có con cháu nối dõi là điều cực kỳ nghiêm trọng, dễ bị người khác cười nhạo và khinh bỉ. Đặc biệt khi gia đình họ là nhân vật có tiếng tăm trong vùng, việc tuyệt đường con cháu càng trở thành gánh nặng tâm lý.

“Bác sĩ đã kiểm tra kỹ rồi chứ?” – Tôi hỏi.
“Bình thường.”
“Sinh con trong ống nghiệm đi!”
“Đã thất bại rồi!”

Tôi nói: “Ở đây tôi có phù cầu tự, nhưng tôi đã hỏi cao linh, các ngài nói, cho dù có đưa phù cầu tự cho hai người thì cũng vô hiệu, do vậy tôi thực sự rất xin lỗi!”
Vợ chồng Chu Ích ra về trong tuyệt vọng.

Trước lúc họ rời đi, tôi đưa cho họ một cuốn “Cao Vương Quan Thế Âm Chân Kinh” và nói: “Niệm đủ 1000 biến.”
“Sẽ có con sao?”
“Chỉ có hy vọng vào kỳ tích.” – Tôi cũng cảm thấy vô vọng thay cho họ.

Trên thực tế, vợ chồng Chu Ích không chỉ niệm có một nghìn biến. Hai người họ mỗi người niệm tới năm nghìn biến, cộng vào là một vạn biến, nhưng vẫn không có kỳ tích gì. Đến cả tôi cũng cảm thấy nản lòng.

alt
Cầu nguyện chân thành với hy vọng nhận được phép màu từ Quan Thế Âm Bồ Tát.

Tôi đương nhiên biết rằng, Cao Vương Kinh là một bản kinh điển rất linh nghiệm, được lưu truyền từ triều đại nhà Đường tới nay, đã có rất nhiều sự tích cảm ứng. Nhưng giờ đây vợ chồng Chu Ích đã niệm xong cả vạn biến mà Quan Thế Âm Bồ Tát vẫn chưa ban phúc lành, tôi cũng cảm thấy tức giận bất bình.

Chu Ích này cũng rất thoải mái:
“Lư Sư Tôn, đừng nóng, đừng nóng, không thể trách Bồ Tát không linh, là do chúng tôi không có phúc phận!”
Vợ Chu Ích rất lương thiện:
“Chúng tôi cảm thấy Cao Vương Kinh rất hay, niệm thấy tâm an, không cần cầu gì cả, mọi thứ đều là duyên phận, cứ để thuận theo tự nhiên đi! Chúng tôi tiếp tục niệm kinh.”

Hoàng đế không vội, nhưng thái giám lại vội muốn chết đi được. Người già trong nhà không thể chờ thêm, họ bất chấp hậu quả, đã bỏ tiền ra mua về một cô gái trẻ đến từ một vùng nông thôn hẻo lánh để làm vợ lẽ của Chu Ích, hy vọng anh có thể sinh hạ được một đứa con.

Chu Ích nói không. Nhưng người vợ rất hiền từ nói:
“Việc lấy thêm vợ lẽ để sinh con trai xưa nay vẫn thường có, để thỏa mãn ý nguyện của các bậc tiền bối, có thể thử xem!”
Chu Ích vẫn cương quyết không chịu. Nhưng cha mẹ và vợ cùng tán đồng, cuối cùng anh cũng mềm lòng.

Buổi tối động phòng hoa chúc, Chu Ích nhìn ngắm kỹ cô gái kia. Trông cô không cục mịch, mặt tròn, người tròn trịa nhưng không béo, đúng như dân gian vẫn nói là cô thuộc tuýp người dễ sinh con cái. Nhưng cô gái này nước mắt đầm đìa, khóc thút thít.

Chu Ích hỏi cô:
“Cô có gì uất ức sao?”
Cô gái đáp:
“Không dám!”
“Không dám tức là có rồi, có thể kể rõ ràng tỉ mỉ cho tôi nghe, tôi có thể giúp cô giải quyết!” – Chu Ích chân thật nói.
Cô gái thấy Chu Ích là người rất thật thà, do vậy cũng không muốn giấu anh.

Cô gái kể rằng cha mẹ cô đi làm ruộng thuê cho người ta nhiều năm, thu nhập eo hẹp, chật vật sống qua ngày. Gần đây không có việc làm nên đã vay mượn tiền của người ta để làm kinh doanh nhỏ, nhưng kinh doanh thất bại, khoản nợ khó trả, do vậy đã bán đi con gái của chính mình.

Cô gái nói thêm:
“Khi còn đi học, có một người bạn học cùng thôn, hai người tính cách tương đồng, tình cảm đã vượt quá mức bạn bè nam nữ, trong lòng tôi đã tự hứa sau này muốn gả cho người kia, còn bạn trai tôi cũng nguyện rằng nếu không phải là tôi thì sẽ không cưới ai khác. Nay gặp chuyện này, vì thế nên khóc.”

Chu Ích nghe xong, trong lòng cũng thấy buồn. Đêm đó, anh quyết định trả cô gái về cho cha mẹ cô, không đòi lại số tiền đã mua cô nữa. Đêm đó, cô gái ngủ trên giường, còn anh thì ngủ trên ghế sofa. Ngày hôm sau, cha mẹ và vợ anh hỏi, Chu Ích kể rõ toàn bộ câu chuyện. Cha mẹ và vợ anh thấy cũng chẳng còn cách nào khác.

Một thời gian sau, Chu Ích có một giấc mơ. Anh kể với tôi:
“Anh mơ thấy một cung điện ở trên trời vô cùng diễm lệ, có rất nhiều lầu các tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc rực rỡ, nhưng ở nơi đó lại rất phẳng, cát phủ đầy trên mặt đất. Có hai đồng tử đang chơi ở trước cung điện, rồi bỗng nhiên Quan Thế Âm Bồ Tát hiện thân. Quan Thế Âm Bồ Tát vô lượng trang nghiêm, vô lượng hương thơm tỏa ngát khắp nơi, vô lượng ánh sáng như mặt trăng vằng vặc. Hai đồng tử trông thấy Bồ Tát đến thì vui mừng khôn xiết, một cậu thì kéo tay trái Bồ Tát, một cậu thì kéo tay phải Bồ Tát, hai đồng tử theo Bồ Tát đi xuyên qua những đám mây…” Mơ đến đây thì anh liền tỉnh dậy.

Tôi đoán giấc mơ này, trong lòng rất vui mừng.
Tôi nói:
“Anh đã trả cô gái kia về nhà, việc này đã thay đổi việc anh không có con rồi.”
Tôi còn nói:
“Trên trán anh đã xuất hiện hai vạch con cái rồi, đây là điềm báo đại hỷ.”
Chu Ích nói:
“Nhiều năm không có con, có thể nào do tôi nghĩ nhiều quá nên nằm mơ không?”
Tôi trả lời:
“Lần này thì chắc chắn rồi!”

Sau đó, người vợ kết hôn nhiều năm vẫn chưa từng có thai, chẳng ngờ thực sự đã có thai. Đêm trước khi sinh, người vợ cũng mơ thấy Quan Thế Âm Bồ Tát mỗi tay bế một đứa bé đến, kết quả là cô thực sự đã sinh đôi. Hai đứa trẻ này khi vừa sinh ra đều kết thủ ấn Đế Thích Thiên.

Câu chuyện này không chỉ là bài học về nhân duyên, mà còn nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc sống lương thiện, biết tôn trọng quyền tự do và hạnh phúc của người khác. Những hành động ép buộc, lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của người khác để đạt được mục đích riêng đều sẽ dẫn đến hậu quả xấu. Hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên, bởi lẽ duyên phận vốn dĩ là điều không thể cưỡng cầu.

© 2020 – 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )

Comments (0)
Add Comment