Kinh Dịch, bắt nguồn từ bói toán, nổi tiếng với khả năng dự đoán như thần của Văn Vương, người đặt nền móng cho triều đại nhà Chu kéo dài 800 năm. Chu Dịch, phiên bản Kinh Dịch thời kỳ đầu, do con trai Văn Vương sáng lập, khẳng định vị thế của môn học này trong xã hội thượng lưu thời cổ đại.
Sự phát triển của Kinh Dịch gắn liền với những biến đổi trong tư duy và triết học. Khổng Tử, với khát vọng chính trị nhưng không thành, đã đóng góp vào việc giải thích Kinh Dịch, lồng ghép vào đó triết lý xã hội phong kiến. Những tư tưởng này, dù mang đậm dấu ấn thời đại, đã góp phần đưa Kinh Dịch trở thành một phần của Ngũ Kinh, được bảo tồn và lưu truyền đến ngày nay.
Tuy nhiên, việc lồng ghép triết lý phong kiến đã khiến nhiều người đọc hiện đại cảm thấy Kinh Dịch khó hiểu, rối rắm và xa rời thực tiễn. Nhiều tác phẩm chú giải, như “Kinh Dịch – Đạo của người quân tử” của Nguyễn Hiến Lê, “Kinh Dịch” của Ngô Tất Tố, hay “Chu Dịch” của Phan Bội Châu, dù có giá trị học thuật, lại mang nặng tính lý luận, khó áp dụng vào cuộc sống hiện đại.
Ngay cả việc các Đạo sĩ Đạo giáo chú giải Kinh Dịch, thêm vào các thuật ngữ tu luyện như luyện đan, khí công…, cũng chỉ làm tăng thêm vẻ huyền bí, cao siêu mà không thực sự liên quan đến việc tu tập.
Vậy, giá trị thực tiễn của Kinh Dịch nằm ở đâu? Câu trả lời nằm ở nguồn gốc của nó: bói toán. Bỏ qua những lời giải thích phức tạp, người học nên tập trung vào việc ứng dụng Kinh Dịch để xem xét cát hung, tốt xấu trong mọi việc, từ đó biết cách phòng tránh những điều bất lợi.
Học Quẻ Dịch chính là học xem bói, một cách tiếp cận trực tiếp và hiệu quả. Các tác phẩm như “Tăng San Bốc Dịch” hay “Chu Dịch Với Dự Đoán Học” của Thiệu Vĩ Hoa đã nhấn mạnh vào ứng dụng thực tiễn này.
© 2024, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )