Những năm tám sáu tám bảy của thế kỷ trước
Vào những năm tám sáu tám bảy của thế kỷ trước, mẹ tôi khi ấy đang mang bầu anh trai tôi. Bà được chẩn đoán là khó sinh và phải sớm nhập viện huyện để bác sĩ tiện theo dõi. Khi ấy, bố tôi đang đi công tác xa nhà, và mẹ tôi chỉ có một mình trong bệnh viện mà không có người chăm sóc. Họ hàng nội ngoại hai bên đều ở rất xa bệnh viện huyện, và thời đó kinh tế còn khó khăn, ai cũng phải bận rộn với công việc đồng áng, không có thời gian chăm sóc sản phụ. Vì vậy, mẹ tôi phải đối mặt với sự đau đẻ trong một căn phòng lạnh lẽo, thiếu thốn tình thân.
Trong căn phòng sản phụ ấy, có bốn sản phụ khác, mỗi người đều có hoàn cảnh riêng. Mẹ tôi nằm ở góc trong cùng, và đối diện với giường của bà là một người sản phụ thuộc dân tộc Thái. Người này có dáng người nhỏ thó, da dẻ hồng hào, cũng bị chẩn đoán là khó sinh và phải mổ đẻ. Cô ta kém mẹ tôi khoảng bốn tuổi, và trong căn phòng, cô ta là người duy nhất có người chăm sóc bên cạnh – đó chính là bà mẹ chồng của cô ta. Bà mẹ chồng này có nước da trắng, quầng mắt hơi thâm, và đôi khi đôi mắt bà ta chuyển sang màu đỏ một cách đáng sợ. Sự khác thường này khiến nhiều người trong phòng sản phụ cảm thấy sợ hãi và cố gắng tránh tiếp xúc với bà ta.
Hôm ấy, mẹ tôi vô tình làm đổ một ít nước nóng khi pha sữa, khiến bà ta rất tức giận. Bà già ấy nhe răng ra dọa mẹ tôi như một con thú, mắt đỏ tươi, khuôn mặt mọc ra những sợi lông tơ màu trắng rất dài. Trong phòng lúc đó không có ai ngoài mẹ tôi, cô con dâu và bà ta. Ba ca sản phụ còn lại đã xuất viện sau khi sinh xong, nên căn phòng chỉ còn ba người. Cảnh tượng đó chỉ có mẹ tôi và cô con dâu của bà ta chứng kiến. Cô con dâu dường như đã biết trước việc này, nên khuyên mẹ tôi ra ngoài và một mình ở lại với bà già để trấn an. Mẹ tôi nghe theo lời khuyên, và khi trở lại, bà vẫn còn nhìn thấy ánh mắt hằn học của bà ta.
Hai ngày sau, mẹ tôi may mắn sinh thành công anh trai tôi mà không phải mổ đẻ. Bà được xuất viện sớm vì sức khỏe đã hồi phục nhanh chóng. Tối hôm ấy, bố tôi về nhà thăm mẹ, mang theo một buồng chuối. Ông hỏi mẹ:
– Em làm sao thế?
Mẹ tôi trả lời:
– Hôm rồi ở viện em có gặp một bà già, rồi vô tình làm đổ sữa nóng vào người bà ta. Rồi bà ta giận lắm…
Bố tôi nói:
– Rồi sao mà phải lo, em không xin lỗi người ta một câu hay sao?
Mẹ tôi nói:
– Em có nói, nhưng mà ta vẫn còn điệu hằn học lắm, nghe chừng chưa bỏ qua chuyện này. Hơn nữa, em nghi bà ta là… là ma!
Bố tôi đặt nải chuối xuống bàn cười khẩy:
– Em cứ khéo đùa! Mà quỷ cái gì, em cứ hay tin vào mấy cái chuyện linh tinh không đâu đấy rồi có ngày lại thần hồn nát thần tính…
Bố tôi là cán bộ huyện, là công bộc của dân. Thời đó, cán bộ đặc biệt bài trừ các迷信。
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )