Tấm Chăn Đỏ – Bí Ẩn Từ Thế Giới Quỷ

Khởi Đầu Tồi Xấu

Mở mắt ra, đầu Huân cảm thấy choáng váng, trước mặt là một khung cảnh mờ mịt không rõ ràng. Cây si cao vút chọc lên trời, bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua từng lớp sương mù, đủ để Huân nhận ra cơ thể mình trong trạng thái mơ hồ.

sương-mù-khung-cảnh

Trong ký ức mờ mịt, Huân nhớ lại cảnh mình đang hỏi mua một tấm chăn đỏ từ người phụ nữ dân tộc. Tấm chăn đó với họa tiết thổ cẩm đặc trưng của người Thái, đẹp đến mức Huân chưa từng thấy chiếc chăn nào đẹp hơn. Chất liệu mềm mại, vải sợi long lanh như giọt nước, và màu đỏ lóng lánh khiến Huân quyết tâm mua nó bằng mọi giá.

Huân nhớ lại, người phụ nữ dân tộc đó, ngoài sáu mươi tuổi, với khuôn mặt khắc khổ, hai hàm răng đen nhẻm, miệng nhai thứ gì đó đỏ tươi chảy ròng ròng. Mùi tanh hôi từ thứ thịt trong miệng bà ta khiến Huân phải né xa, nhưng tấm chăn đỏ đã làm anh kiên nhẫn ở lại.

Khi người đàn bà lầm bầm trả lời, Huân vui mừng nghĩ rằng mình đã thành công trong vụ mua bán. Bà lôi tấm chăn vào nhà và ra hiệu cho Huân đi theo. Tối muộn, đoàn phượt của Huân đã rời xa bản làng này, nhưng Huân vẫn kiên trì theo sau bà.

người-phụ-nu-dan-toc

Khung cảnh buổi tối ở bản làng hoang vu, với những thửa ruộng bậc thang xanh mướt ban ngày, giờ đã trở nên âm u và rợn vắng. Căn nhà của người đàn bà dân tộc nằm trơ trọi trên ngọn đồi, xung quanh là nương ngô rậm rạp. Không có ánh đèn điện, căn nhà tối đen như mực, và bà ta cũng không thắp đèn khi Huân bước vào.

Căn nhà sàn nhỏ, chỉ khoảng năm mét vuông, khiến Huân cảm thấy một bầu không khí âm u đến rợn người. Những cây cột cao ba mét bên ngoài căn nhà được trang trí bằng xúc tua vải thô đủ màu sắc, tua tua trông rất lạ mắt.

Huân cảm giác được sự cô quạnh khi bước vào căn nhà. Anh không thể nhìn thấy gì khi bước vào, chỉ có tiếng thở dài của người đàn bà dân tộc.

  • Bà ơi?

Huân gọi to, nhưng không có tiếng trả lời. Anh chuẩn bị quay ra ngoài bật đèn xe để chiếu sáng, thì đột nhiên mắt anh mờ mịt. Đôi mắt đỏ to tròn, khuôn mặt lờ mờ trong bóng đêm, và thứ mùi tanh hôi bốc lên. Huân kêu lên: “Ôi!” và sau đó bất tỉnh.

Khởi Đầu Kinh Hoàng

Khi tỉnh lại, Huân thấy mình đang nằm giữa sương mù dày đặc. Trên người anh là tấm chăn đỏ mà anh đã mua. Đỉnh đầu anh đau nhói, nhưng không có dấu vết của bất kỳ vết thương nào. Tấm chăn mềm mại như da thịt, khiến Huân cảm thấy thỏa mãn đến cùng cực. Anh loạng choạng đứng dậy, quyết tâm tìm lối ra khỏi nơi này.

tấm-chan-do

Huân nhớ ra rằng mình phải sớm quay về thị trấn Nậm Nhùn. Anh không biết đã ngất đi bao lâu, nhưng trời đã sáng, và sương mù đang dần tan. Huân không có gì ngoài chiếc ba lô rỗng không và một ít lương khô. Anh chọn một hướng, hy vọng sẽ ra khỏi vùng sương mù.

Huân không hề có cảm giác lo lắng hay sợ hãi, chỉ có niềm tin sắt đá của những người trẻ nhiệt huyết. Nhưng anh dần nhận ra rằng mình đã đi vào một nơi rừng sâu. Sương mù đã tan, và khung cảnh xung quanh trở nên kinh dị. Một cái vũng máu đỏ tươi đen kịt với những vẩn vải tích tụ lại thành một vệt dài nước nhớp nháp xuất hiện.

Huân chạm chân vào vũng máu và cảm thấy kinh tởm đến tột bực. Anh tự hỏi đây là thứ gì. Huân nhanh chóng rút chân ra khỏi vũng máu và tiếp tục đi.

Khung cảnh xung quanh bắt đầu biến đổi, và một tòa lâu đài to lớn đồ sộ dần xuất hiện. Tòa lâu đài được xây dựng bằng những khúc xương trắng ởn, giống như một tác phẩm kinh dị. Huân tự hỏi đây là nơi nào, và tại sao bà già dân tộc lại ném anh đến đây.

toa-lau-dai-xuong

Huân cố gắng kìm nén sự kinh tởm, bước tiếp về phía trước. Khi chạm vào một khúc xương, nó tan ra thành một đống bụi vụn. Toàn bộ tòa lâu đài cũng bị phá hủy, bụi bay mù mịt. Anh không tin vào những gì mình vừa thấy.

Huân dụi mắt và nhận ra mình đã quay trở lại căn nhà cũ trên đỉnh đồi, và trong tay anh vẫn đang nắm tấm chăn đỏ. Chiếc xe máy vẫn còn ở đó, cứ như một giấc mơ mà anh vừa trải qua.

Huân tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Căn nhà của bà già dân tộc kinh tởm đã biến mất, tựa như chưa từng tồn tại. Tấm chăn đỏ vẫn ở đây, và Huân vẫn đang cầm nó trên tay.

Kết Luận Kinh Hoàng

Huân cùng Liên đã chỉ còn cách thị trấn Nậm Nhùn chưa đến mười lăm cây số. Họ gặp lại đoàn phượt của mình trên một khúc cua vắng người của đại lộ. Tiến, trưởng đoàn, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Huân trở về.

Huân chìa ra tấm chăn đỏ và kể về câu chuyện của mình. Mọi người cười và cho rằng đó chỉ là một câu chuyện hài hước. Riêng Tiến, anh im lặng một chốc rồi nói rằng họ cần chờ bốn người còn lại quay về.

Huân và Liên quyết định quay về khu vực cắm trại cũ để tìm kiếm tung tích của Toàn. Khi về đến khu lều trại, họ thấy Toàn đang ở đó, mặt xước xát, mắt trợn trừng.

Huân tiến tới gần Toàn và hỏi: “Toàn, cậu thực sự không chết?”

Toàn sửng sốt và trả lời: “Tôi không chết. Liên đã đẩy tôi ngã xe xuống vực, nhưng tôi may mắn sống sót.”

Huân và Hòa cùng Toàn quay lại căn nhà gỗ để tìm Tiến. Trong căn nhà, họ phát hiện Tiến bị trói chặt, và Toàn bị giết bởi một cái cọc gỗ.

Huân và Hòa giải cứu Tiến và tìm thấy tấm chăn đỏ. Họ quyết định bắt Liên và quấn tấm chăn đỏ chung với cô ta, rồi đốt đi để kết thúc ác mộng này.

Tiến cười lạnh và nói: “Phải, chính tao đã trộm cái chăn đỏ ấy, và vu cáo cho thằng Hùng. Đồ ngu, mày không nghe thấy mụ già ấy nói rằng kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ, chính là đàn ông sao?”

Liên bị Tiến cắt lưỡi và chết. Tiến quay sang nhìn Huân với vẻ lạnh lùng. Một tiếng kêu khản đặc vang lên như lợn bị cắt tiết giữa màn đêm, và Liên gục xuống.

Ba tháng sau, một người đàn ông ngơ ngác cho xe phóng vào lối đường nhỏ. Anh ta phát hiện tấm chăn đỏ đang vắt ở trên bờ rào bọc quanh một căn nhà. Anh ta thích thú reo lên: “Ôi! Tấm chăn đẹp quá, mình phải vào đó hỏi xem có thể mua được nó hay không mới được…”

Hết!

Ngạ Quỷ

(Truyện ngắn nằm trong series kinh dị Lời Thề Hoang Huyệt của tác giả Ngạ Quỷ)

© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )

Comments (0)
Add Comment