Bảo An là sinh viên năm nhất tại một trường đại học danh tiếng ở thành phố. Hàng ngày, cô đều đặn di chuyển trên tuyến bus số 26 từ Mai Động đến SVĐ Mỹ Đình. Mỗi lần lên xe, Bảo An phải đối mặt với không gian chật chội và hỗn loạn, nơi mùi mồ hôi, mùi bụi đường, lẫn mùi điều hòa tạo nên một bầu không khí khó chịu. Tuy nhiên, vào một buổi chiều muộn, sau một ngày dài chuẩn bị bài thuyết trình, Bảo An đã hứa với mẹ sẽ đi xem hòa nhạc trên nhà hát Kim Mã.
Đến bến xe, cô đã lỡ mất một chuyến bus và phải chờ gần 20 phút mới có chuyến kế tiếp. Khi bước lên xe, Bảo An nhanh chóng tìm một chỗ dựa vào thành ghế gần cửa sau. Mặc dù đã quen với những cú phanh gấp và chuyển hướng ngoạn mục của xe buýt, nhưng cô luôn tìm kiếm một chỗ để tựa lưng, giúp cô cảm thấy thoải mái hơn trong hành trình dài về nhà.
Trong khi chờ đợi, Bảo An đeo tai nghe và cố gắng thư giãn, chuẩn bị tâm lý cho buổi hòa nhạc sắp tới cùng mẹ. Tuy nhiên, khi xe dừng ở điểm đỗ cuối cùng, một điều gì đó bất thường đã xảy ra. Cô vô tình quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của một người phụ nữ. Đôi mắt đó không chỉ sắc bén mà còn đỏ hằn lên những tia nhìn hằn học, ám ảnh Bảo An.
Bảo An nhanh chóng xuống xe, cảm giác buốt lạnh chạy dọc sống lưng khi nhận ra người phụ nữ vẫn đang dõi theo cô. Cô tự an ủi mình rằng đó chỉ là do căng thẳng và đói bụng, nhưng cảm giác đó không biến mất dễ dàng. Khi về đến nhà, Bảo An cố gắng quên đi những suy nghĩ ám ảnh đó.
Buổi hòa nhạc kết thúc muộn, và trên đường về nhà, Bảo An trò chuyện vui vẻ với mẹ. Tuy nhiên, khi rẽ vào con ngõ quen thuộc, cô bất ngờ thét lên và mất kiểm soát tay lái, khiến chiếc xe đổ xuống đường. Khi An định thần lại, cô nhìn thấy ánh mắt đỏ hằn đó xuất hiện đằng sau cột điện, cùng với một người phụ nữ mặc đồ đen, mái tóc buộc gọn gàng.
Mẹ An lo lắng hỏi han, nhưng Bảo An không thể trả lời. Cô cảm thấy tim đập nhanh và lo lắng, bởi khi quay lại nhìn, cô không thấy gì ngoài chiếc bóng dài dưới ánh đèn đường tĩnh lặng.
Sau đó, Bảo An mơ thấy đôi mắt đỏ hằn và bàn tay đặt lên vai mình từ đằng sau. Cô thét lên và tỉnh dậy giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, không thể chợp mắt cho đến sáng. Khi đến lớp, bạn bè trêu đùa cô về việc mất ngủ, nhưng trong lòng Bảo An đang dậy lên những nỗi lo khác.
Trong suốt ngày hôm đó, Bảo An cố gắng quên đi những ám ảnh, nhưng cảm giác bất an vẫn bám riết lấy cô. Khi về nhà, cô quyết định không quay lại phía cuối xe, nhưng khi mở cổng, cô bất ngờ ngất xỉu khi nhìn thấy chiếc áo đen và đôi mắt đỏ hằn đang nhìn cô từ bên kia đường.
Sáng hôm sau, Bảo An tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng, bố mẹ cô hỏi han lo lắng. Cô quyết định ngủ cùng bố mẹ để có một đêm yên giấc. Nhưng vào buổi trưa, khi đang ngủ trưa, Bảo An cảm thấy rèm cửa rung rung. Cô mở mắt ra và thấy một tà áo đen, mái tóc buộc gọn gàng, và gương mặt một người phụ nữ từ từ quay lại phía sau tấm rèm.
Bố mẹ An phát hiện ra thi thể của cô con gái rượu trên chính chiếc giường ngủ trong phòng cô, với những vệt máu dài chảy ra từ cổ tay, được cắt bởi một con dao gọt hoa quả sắc lạnh. Dưới gối của cô gái, người ta phát hiện một cuốn sách còn đang mở, với tiêu đề “Đau thương đến chết” – một tiểu thuyết kinh dị mới phát hành.
Gió thổi từ ban công, quyển sách tự động gập vào, hiện rõ tiêu đề 4 chữ “Đau thương đến chết”.
Trang Linh
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )