Chín giờ ba mươi phút tối, không một bóng người qua lại trên con đường làng. Ngồi tựa vào gốc cây đa ven đường, Cường cảm thấy sốt ruột như có lửa đốt trong lòng. Thời gian dường như trôi chậm hơn bao giờ hết. Tâm trạng bồi hồi, khuôn mặt căng thẳng, hắn lóng ngóng rút ra bao thuốc lá nhăn nhúm, moi một điếu gắn lên môi. Bật lửa vừa mở, khuôn mặt đỏ ửng của hắn hiện rõ cùng chai rượu bên cạnh đã uống gần quá nửa.
Hắn rít liên tục từng hơi, nhả khói cùng tiếng thở dài thườn thượt.
Gió ào ào thổi tới từng cơn, vài tia chớp ngoằn ngoèo loé lên như muốn xé toạc bầu trời đen thẫm.
“Sắp có giông bão. Càng tốt!”
Hắn khẽ lẩm bẩm.
Chỉ sau đêm nay thôi, mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi. Hắn sẽ có tiền trả nợ cho ông bố ham mê cờ bạc, có tiền sửa lại căn nhà xiêu vẹo. Và quan trọng hơn, sẽ có tiền để hỏi cưới Lan, người con gái xinh đẹp nhất làng mà hắn đã yêu từ lâu.
Đã nhiều lần đến nhà Lan chơi và ngỏ ý muốn làm đám cưới, nhưng bố mẹ cô luôn tỏ vẻ coi thường. Họ không ít lần nói bóng gió trước mặt Cường:
“Con gái lấy chồng thì phải chọn người có điều kiện về kinh tế để sau này bớt khổ. Chứ đừng mù quáng, vì tình yêu mà lấy người không có công việc ổn định, lông bông nghèo kiết xác ra, lấy gì mà sống?”
Giọng nói của bà Huệ, mẹ Lan, vẫn ám ảnh trong tâm trí Cường:
“Vợ chồng tôi chỉ có duy nhất một đứa con gái. Hơn hai mươi năm nuôi nó khôn lớn, xinh đẹp thế này nên tôi không muốn sau này con tôi phải khổ. Nếu anh có công việc ổn định, gia đình đàng hoàng tử tế, chúng tôi chẳng cấm cản làm gì vì biết anh cũng yêu thương cái Lan thật lòng. Đằng này… Mà thôi, anh tự ngẫm lại hoàn cảnh nhà mình đi. Ba mươi tuổi đầu rồi, thử hỏi anh có cái gì?”
Lúc đầu nghe, Cường thấy buồn và tự ái lắm, nhưng nghĩ cho cùng thì bà ta nói cũng đúng…
Sinh ra vốn đã thiệt thòi hơn người khác, mẹ mất sớm, bố hắn buồn chán lao vào rượu chè cờ bạc. Tưởng rằng đó chỉ là giây phút nhất thời để giải sầu, nào ngờ ngày càng ngập sâu hơn khiến nhà vốn nghèo lại càng thêm thiếu thốn. Làm được bao nhiêu tiền, hắn phải lo trả nợ tiền thua bạc, nợ nần cho ông bố. Trong khi bằng tuổi hắn, bạn bè đã có của ăn của để đầy đủ, ngẫm phận mình cứ mãi long đong lận đận, chẳng biết bao giờ mới có cơ hội thay đổi cuộc đời…
Cường khẽ liếc nhìn sang người yêu, thấy cô cúi mặt xuống có vẻ như đang lúng túng khó xử.
Kể từ đó, Cường siêng năng, cần mẫn làm đủ mọi công việc khác nhau để kiếm sống, nhưng dành dụm được chút nào là lại có việc phải dùng đến tiền ngay. Mấy tháng trước, có được mười lăm triệu, một số tiền khá lớn đối với hắn, phải vất vả lắm mới tích luỹ được từ công việc làm thợ xây.
Chưa kịp vui mừng bao lâu thì bố hắn ốm nặng phải chuyển lên bệnh viện huyện để điều trị bệnh gan do uống quá nhiều rượu. Hai tháng nằm viện, công việc của hắn phải bỏ dở để chăm sóc ông, số tiền cũng theo đó mà cạn hết.
Khó khăn chồng chất khó khăn, nhiều lúc hắn chỉ biết oán trách ông trời sao đối xử với mình như vậy. Người ta lập nghiệp còn có nền tảng căn bản là gia đình, không có vật chất thì cũng được tinh thần. Đằng này, hắn chỉ có một con số không tròn trĩnh và một gánh nặng đang quằn vai mà thôi.
Sau khi ra viện, Cường tỏ thái độ nặng nhẹ với bố vì những bức xúc, khó khăn mà ông gây ra cho mình.
Ông Lâm cũng nhận thấy lỗi lầm của mình nên nói:
“Bố biết là con vất vả nhiều rồi. Từ giờ trở đi, bố hứa sẽ dần dần bỏ rượu, bỏ cờ bạc để con yên tâm làm ăn. Nhưng…”
Cường ngẩng đầu lên, hỏi:
“Còn nhưng với nhị gì nữa? Con không cần bố phải kiếm ra tiền, chỉ cần bố ngồi ở nhà nghỉ ngơi, đừng để con phải xấu hổ với gia đình Lan là được. Con chỉ cần thế thôi, chẳng lẽ cũng không được nữa?”
Ông Lâm xua tay, mặt méo xệch vẻ hối hận:
“Bố bỏ được, bỏ được. Nhưng bây giờ, bố còn nợ người ta hai mươi triệu nữa… chỉ cần con giúp bố trả…”
“Hai mươi triệu? Bố điên à? Bố có biết là số tiền đấy lớn thế nào không?”
Nghe Cường gắt lên, mắt long sòng sọc giận dữ. Ông Lâm cúi gầm mặt xuống, lẩm bẩm giải thích:
“Bố biết là bố sai rồi. Ở tuổi này đáng lẽ phải là chỗ dựa tinh thần cho con, thế mà bố lại phạm phải sai lầm lớn. Cũng chỉ vì muốn có nhiều tiền để sửa sang nhà cửa cho đàng hoàng với người ta…”
Nhờ sự tháo vát, chăm chỉ và cơ duyên đưa đẩy, Cường xin được vào trong đội tổ chức tang lễ của xã. Thu nhập ban đầu chưa nhiều nhưng ổn định và đỡ vất vả hơn, hắn cũng tạm bằng lòng như vậy. Tuy trong lòng vẫn day dứt vì sẽ phải mất nhiều thời gian để tích luỹ vốn. Liệu rằng Lan có chờ được đến lúc đó hay không.
Một đêm định mệnh đã thay đổi tất cả. Đào mộ ông Hải để lấy vàng, Cường tưởng rằng đây là cơ hội đổi đời. Nhưng chính sự tham lam đã dẫn lối hắn đến con đường không lối thoát. Kết cục bi thảm xảy ra, không chỉ Cường mà cả người thân yêu nhất của hắn cũng bị cuốn vào vòng xoáy đau thương.
Câu chuyện “Đêm Định Mệnh” là lời cảnh tỉnh sâu sắc về hậu quả của lòng tham và giá trị đích thực của hạnh phúc. Tiền bạc không thể mua được tình yêu chân thành và sự bình yên trong tâm hồn. Hãy sống trung thực, tử tế để không phải hối tiếc về những quyết định sai lầm trong cuộc đời.
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )