Truyền thuyết kể rằng, khi một linh hồn rời khỏi cõi trần, người dẫn đường sẽ xuất hiện để đưa họ về với âm phủ. Nhiệm vụ của người dẫn đường là dẫn dắt linh hồn đến nơi an nghỉ cuối cùng, nhưng họ không thể ép buộc linh hồn nào muốn lưu luyến thế gian. Nếu linh hồn ấy không sẵn sàng buông bỏ, người dẫn đường sẽ rời đi, để linh hồn đó mãi mãi lang thang.
Trong một thành phố nhỏ, có một ông già khó tính sống một mình. Ông sống trong ngôi nhà gỗ cũ kỹ, nơi thường xuyên vang lên tiếng ho khàn khàn và những tiếng thở dài đau đớn. Hàng xóm cố gắng giúp đỡ, nhưng ông luôn đuổi họ đi bằng những lời nặng nề. Cuộc sống của ông dần trở nên cô đơn và khép kín.
Một đêm nọ, người dẫn đường âm phủ thổi khúc sáo buồn bã ngoài cửa nhà ông. Ông già nghe thấy tiếng sáo và bắt đầu thổn thức nhớ về những người thân yêu đã mất, đặc biệt là thằng cháu nội tên Xu. Ông ôm bức ảnh của Xu và hai vợ chồng con trai, nước mắt rơi lã chã. Ông thậm chí còn trải chăn, nằm xuống giường và bật đèn nhỏ cạnh giường, hy vọng tìm thấy một người bạn đồng hành trong bóng tối.
Người dẫn đường ngưng khúc sáo, chuẩn bị bước vào nhà. Nhưng trước khi hắn kịp tiến vào, ông già bỗng giật mình tỉnh giấc. Ông thấy Xu nằm ngủ ngon lành trong lòng mình, giống như những ngày xa xưa. Ông sờ tay vào má thằng bé, cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó. Từ đó, mỗi đêm Xu đều quay trở lại, mang đến niềm vui và sự ấm áp cho ông.
Hàng đêm, ông già kể chuyện cho Xu nghe, và thằng bé đấm lưng cho ông nội. Căn nhà trở nên ấm áp hơn, và ông già bắt đầu cảm nhận lại ánh mặt trời chiếu vào vườn nhà. Ông cũng bắt đầu thăm hỏi hàng xóm, trở nên dễ mến và khỏe mạnh hơn. Nhưng ông biết rằng, một ngày nào đó, ông sẽ phải từ bỏ cõi trần.
Một đêm trăng tròn, ông già ho khù khụ và biết rằng thời gian của mình sắp hết. Ông nắm chặt tay Xu, yêu cầu thằng bé ở lại bên ông cho đến sáng. Xu lo lắng và sợ hãi, nhưng vẫn đồng ý. Nó cầm tay ông nội, mắt đỏ hoe, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Khi trời sáng, Xu biến trở lại thành một con chồn nhỏ. Nó sợ hãi rút chân lại, trốn vào góc nhà. Ông già gọi nó, nhưng thay vì trách móc, ông chỉ nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Hóa ra ông đã biết Xu là một con chồn từ lâu, nhưng ông vẫn chấp nhận và yêu thương nó như một người thân thiết.
“Con đừng sợ, chồn con yêu của ta. Người sắp chết có thể nhìn thấy cái đuôi của con. Cảm ơn con đã ở bên ta những ngày cuối cùng.”
Người dẫn đường bước vào, thổi khúc nhạc cuối cùng. Ông già nắm tay hắn, chuẩn bị bước vào con đường cuối cùng của cuộc đời. Trước khi rời đi, ông già mỉm cười và nói:
“Tại sao người để chồn con làm thế? Người không sợ ông già sẽ cứ quyến luyến mà không chịu đi theo người, rồi sẽ thành hồn ma lang thang sao?”
“Vì người sắp chết có thể nhìn thấy cái đuôi chồn.” Người dẫn đường cười nhẹ, rồi tiếp tục dẫn ông già đi.
Cuộc đời của ông già kết thúc trong sự bình yên và yêu thương. Linh hồn ông được người dẫn đường đưa về nơi an nghỉ, còn con chồn nhỏ vẫn tiếp tục sống cuộc đời của mình, mãi nhớ về người ông tốt bụng đã cứu sống nó.
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )