Gần cuối kỳ một năm 3, tôi quyết định chuyển phòng trọ vì giá cả tăng cao chóng mặt. Tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh, cách xa trung tâm để giảm bớt chi phí sinh hoạt. Chiều chủ nhật, trời đổ mưa nặng hạt, nhưng tôi vẫn phải bắt đầu hành trình tìm kiếm phòng trọ.
Trong lúc chúi mặt xuống để né nước mưa, tôi bất ngờ va phải một người đàn ông. Cả hai cùng ngã xuống đất. Người đàn ông đó nắm chặt cổ tay tôi, khiến tôi cảm thấy lạnh toát. Khi ngước lên, tôi bị ám ảnh bởi đôi mắt xanh biếc, cứng đơ như mắt mèo của ông ta. Ông ta nhanh chóng kéo mũ áo mưa xuống, lộ ra một bên kính áp tròng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn xuống cổ tay, tôi phát hiện những vết ngón tay đen sì vẫn còn in rõ ràng. Tim tôi đập nhanh hơn khi nhận ra rằng người đàn ông đã biến mất mà không một dấu vết. Tôi cảm thấy như mình đã gặp phải một điều gì đó siêu nhiên.
Bà chủ nhà pha trà và trò chuyện với tôi. Bà cho biết ông chồng của bà đã qua đời, và con trai bà đang du học ở nước ngoài. Bà muốn có một người bạn ở cùng để xua tan sự cô đơn. Tôi đồng ý ở lại qua đêm, và tối hôm đó, tôi được thưởng thức bữa tối ngon miệng.
Tuy nhiên, vào ban đêm, tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Tôi nghe thấy tiếng thì thầm từ phòng bên cạnh, và khi nhìn qua kẽ hở, tôi phát hiện ra hai bàn thờ, một treo hình bà chủ nhà, và một treo hình người đàn ông với đôi mắt xanh biếc. Tôi hét lên và chạy về phòng, nhưng không thể thoát khỏi ám ảnh.
Một đêm dài với những ám ảnh kinh hoàng, tôi tỉnh dậy trong trạng thái hoảng loạn. Tôi chạy ra ngoài, nhưng cánh cổng sắt đã khóa chặt. Trong nhà, những tiếng u u phát ra ngày một lớn. Tôi cảm thấy sợ hãi và kiệt sức, nhưng vẫn cố gắng chạy thoát. Cuối cùng, tôi trở về trạm xe buýt, nơi mọi chuyện bắt đầu.
Trời đã ngừng mưa, và dòng người qua lại đông đúc. Tôi đứng đó, thở hổn hển, và cảm thấy mình đã thoát khỏi cơn ác mộng. Đồng hồ trên tay tôi chỉ 4:30pm, và tôi biết rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Bảo Lan
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )