Bí Ẩn Về Trò Chơi Trốn Tìm Kỳ Lạ Của Tiểu Nguyên

Khi tôi còn nhỏ, tôi thường sống ở nhà bà ngoại để tránh cái nóng oi bức của mùa hè. Nơi đây là một khu ổ chuột cũ kỹ với những con hẻm hẹp dài, chỉ đủ cho ba người ra vào. Mỗi gia đình đều có cuộc sống riêng, nhưng tất cả đều mang vẻ nghèo nàn và chật chội. Dù vậy, đối với trẻ con như chúng tôi, đây lại là thiên đường của những trò chơi dân gian.

khu-o-chu
alt: Khu ổ chuột nơi nhân vật chính từng sống thời thơ ấu, với những con hẻm nhỏ hẹp và nhà cửa đơn sơ.

Mùa xuân, chúng tôi bắn bi; mùa hè, ném hình thẻ; mùa thu, chơi con quay; và mùa đông thì ném tuyết. Nhưng trò chơi mà bọn trẻ yêu thích nhất vẫn là trốn tìm. Và khi nhắc đến trò chơi này, tôi không thể không nhớ tới Tiểu Nguyên – một cậu bé kỳ lạ với khuôn mặt to tròn và đôi mắt nhỏ xíu.

Tiểu Nguyên cùng mẹ chuyển đến sát vách nhà bà ngoại. Người mẹ của cậu ấy là một phụ nữ gầy gò, xanh xao, luôn mặc áo sơ mi hoa nhỏ và quần tây màu nâu mỏng. Bà không thích nói chuyện với hàng xóm, chỉ lặng lẽ đan các sản phẩm bằng trúc để kiếm sống. Tuy nhiên, điều khiến tôi chú ý nhất chính là sự tương phản trong cách bà đối xử với Tiểu Nguyên. Ánh mắt bà luôn lộ vẻ chán ghét, nhưng hành động lại đầy sự săn sóc.

me-con-ky-la
alt: Mẹ của Tiểu Nguyên – một người phụ nữ gầy gò với ánh mắt buồn bã, đang chăm chú làm việc đan lát dưới ánh đèn mờ.

Tiểu Nguyên không giống những đứa trẻ khác. Đầu cậu ta rất lớn, da thịt trắng bệch và căng bóng như da heo vừa xé mỏng. Đôi mắt nhỏ xíu gần như bị nhấn chìm trong khuôn mặt phẳng lì, và bàn tay lúc nào cũng ướt nhẹp, trơn tuột như xà phòng. Dù vậy, cậu ta lại có khả năng đặc biệt trong trò chơi trốn tìm. Bất kể chúng tôi trốn kỹ đến đâu, cậu ta luôn tìm thấy chúng tôi một cách dễ dàng.

“Tôi nhìn thấy cậu rồi,” Tiểu Nguyên thường lạnh lùng tuyên bố sau khi phát hiện ra ai đó.

Những lần đầu tiên, mọi người còn hứng thú chơi cùng cậu ta. Nhưng dần dần, trò chơi mất đi sự cân bằng. Không ai muốn bị bắt mãi, và đám trẻ bắt đầu né tránh khi cậu ta mời gọi chơi tiếp. Chỉ còn mình tôi ở lại, vì tôi cảm thấy tò mò về khả năng phi thường của cậu ta.

“Vì sao cậu luôn tìm được chúng tớ?” Tôi hỏi.

“Các cậu quá ngốc. Những chỗ kia, trước đây tôi đã từng trốn vô số lần,” cậu ta trả lời một cách kiêu ngạo.

Một buổi tối, khi tôi thức dậy đi tiểu, tôi tình cờ chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ. Mẹ của Tiểu Nguyên lặng lẽ rời khỏi nhà, mang theo một túi vải nhỏ. Sau đó, cậu ta xuất hiện từ trong bóng tối, miệng cười méo mó: “Bà biết không trốn khỏi đâu. Ta thích nhất là chơi trốn tìm.”

Ngày hôm sau, tôi nhận ra sợi mì mà mẹ cậu ta nấu cho cậu ăn sáng dường như bốc hơi nóng bất thường. Nhưng Tiểu Nguyên nuốt chúng vào bụng mà không hề tỏ ra sợ nóng.

tron-tim
alt: Hình ảnh minh họa trò chơi trốn tìm, với một nhóm trẻ em đang nấp sau các đồ vật trong khu phố cổ.

Sau vài ngày, tôi chuẩn bị rời khỏi nhà bà ngoại. Buổi chiều cuối cùng, Tiểu Nguyên rủ mọi người chơi trốn tìm. Kết quả, như mọi lần, cậu ta bắt được tất cả. Đêm hôm đó, gió trở lạnh, và tôi chợt tỉnh giấc khi cảm nhận một bàn tay chạm vào mặt mình. Hóa ra, Tiểu Nguyên đang ngồi xổm bên cạnh giường, trừng mắt nhìn tôi.

“Đi theo tôi,” cậu ta thì thầm.

Chúng tôi bước ra ngoài, xuyên qua những con hẻm im lìm. Cuối cùng, chúng tôi dừng lại tại một điểm giao nhau giữa khu dân cư và đường cái. Tại đây, mẹ của Tiểu Nguyên đang cuộn tròn núp bên cạnh tiệm tạp hóa đóng cửa.

“Bà biết không trốn khỏi đâu,” Tiểu Nguyên nói, giọng trầm thấp và lạnh lùng.

Người phụ nữ bật dậy, tay cầm một bọc quần áo. “Tao dù sao cũng phải thử,” bà ta đáp lại.

Chúng tôi chạy suốt đêm, cố gắng thoát khỏi Tiểu Nguyên. Nhưng mỗi lần dừng chân, cậu ta lại từ trong bóng tối bước ra, mỉm cười đáng sợ: “Tôi lại đến tìm bà! Chạy mau đi!”

Cuối cùng, người phụ nữ dùng hết sức lực bóp chặt cổ cậu ta, thậm chí còn ấn ngón tay cái vào hốc mắt của cậu. Một dòng máu tươi bắn ra, nhưng Tiểu Nguyên vẫn cười, không hề kháng cự. Sau đó, cậu ta nằm bất động trên mặt đất.

Người phụ nữ kéo tôi tiếp tục chạy, thở dốc và nói: “Tao vừa cứu mạng mày đó, bé con.”

“Tiểu Nguyên không phải con trai bà sao?” Tôi hỏi.

“Nó mới không phải con tao!” Bà ta gắt gỏng, gương mặt méo mó như ác thần. “Tao vốn tưởng rằng nó chỉ là món hàng, không ngờ lại như thuốc cao dán da chó không thoát thân được.”

Tôi không hiểu rõ ý nghĩa của những lời bà ta nói, nhưng cảm giác sợ hãi càng lúc càng lớn. Khi trời sáng, tôi trở về nhà, bị mắng một trận nhưng may mắn không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Sau đó, tôi nghe tin cảnh sát đã đến khu vực này, truy nã người phụ nữ kia. Hóa ra, bà ta là một kẻ buôn bán trẻ em, chuyên lừa gạt và bán các em nhỏ cho những vùng nông thôn xa xôi. Vụ tai nạn xe lật xuống sông đã cướp đi sinh mạng của hơn mười đứa trẻ, và người phụ nữ này chính là thủ phạm.

Nhưng điều khiến tôi ám ảnh nhất là câu chuyện về Tiểu Nguyên. Liệu cậu ta thực sự là một đứa trẻ bình thường? Hay là một linh hồn oán giận, bị mắc kẹt trong trò chơi trốn tìm vĩnh viễn?


Nhiều năm sau, tôi vẫn thường mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, tôi nhìn thấy một nhóm trẻ em đang chơi trốn tìm. Đứa bé dựa tường đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt không có mắt, chỉ có một mảng máu khô. Đó chính là khuôn mặt của Tiểu Nguyên.

“Đến chơi trốn tìm đi,” chúng đồng thanh hô, giọng ngây thơ nhưng đầy rùng rợn.

Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa. Có lẽ, người phụ nữ kia mãi mãi không thể thoát khỏi trò chơi của Tiểu Nguyên. Bởi vì, cậu ta không chỉ là một đứa trẻ, mà còn là hiện thân của nỗi đau và oán hận.

© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )

Comments (0)
Add Comment