Những câu chuyện chưa kể về cô dâu bị hủy hôn ở Cần Thơ
Sau đêm tân hôn mà người chồng không thấy có “dấu vết” gì trên tấm thảm giường màu trắng, cô đã đón nhận sự ghẻ lạnh từ gia đình nhà chồng
Để rồi cô cũng phải chịu cái quy luật khắc nghiệt của muôn đời: Hồng nhan đa truân. Chưa đủ 18 tuổi cô đã về làm dâu trong gia đình của một “đại gia” do hứa hẹn của người lớn hơn là tình yêu của đôi lứa. Sau đêm tân hôn mà người chồng không thấy có “dấu vết” gì trên tấm thảm giường màu trắng, cô đã đón nhận sự ghẻ lạnh từ gia đình nhà chồng.

Để rồi, khi trên một clip sex vu vơ nào đó phát tán trên mạng, thấp thoáng hình ảnh một cô gái giống cô, “người đẹp Tây Đô” đã đón nhận sự phũ phàng: bị gia đình chồng hủy hôn!
Con gái “miệt vườn” nhờ sống dưới bóng mát của cây trái, nhờ tắm dòng nước sông Hậu ngọt lành, nhờ ăn cơm gạo trắng… mà trắng trẻo, xinh đẹp, tính nết lại dịu dàng. Khi nói về vẻ đẹp của con gái Cần Thơ, người ta dùng cụm từ “người đẹp Tây Đô”. Bộ phim “Người đẹp Tây Đô” từng dựa theo nguyên mẫu của một cô gái đẹp đất Cần Thơ, đó là Lâm Thị Phấn. Thủa ấy, vào những năm trước Cách mạng Tháng Tám, khi mới lớn lên, lúc đang đi học, “người đẹp Tây Đô” đã được gia đình vì mê cái mã giàu sang của ông hội đồng ở đất Bạc Liêu mà gả bà về làm dâu.
Cô gái (do diễn viên Việt Trinh đóng trong phim) đã sống khổ nhục, ê chề như người ăn kẻ ở trong cảnh giàu sang của nhà chồng và trong sự đối xử tàn tệ của chồng. Và cô đã quyết định rời bỏ cảnh “chim lồng cá chậu” để dấn thân vào cuộc đấu tranh của dân tộc đánh đuổi giặc ngoại xâm.
Nhưng không, hầu như không một ngày nào được an hưởng cảm giác “tiểu thư đài các”, để rồi chỉ hơn 10 ngày sau cái đêm “tân hôn oan nghiệt”, cô phải sống trong sự ghẻ lạnh của chồng và cả gia đình chồng. Để rồi sau đó cô phải âm thầm lặng lẽ, tay không trở về nhà cha mẹ ruột với một bản án khủng khiếp bị phía gia đình chồng kết tội: cô đã không còn trinh trước khi về làm vợ, làm dâu; cô đã từng là “diễn viên” đóng một đoạn phim sex bị tung lên mạng (!) Bến nước Ninh Kiều bên bờ sông Hậu là nơi chứng kiến những mối tình thơ mộng của những cô gái Cần Thơ xinh đẹp và hiền dịu.
Nhưng đối với Xuân Thùy thì bến Ninh Kiều như là huyệt mộ chôn vùi tuổi xuân của cô khi mà cuộc hôn nhân ở tuổi mới lớn chỉ kéo dài được vài tuần và đổ vỡ trong ê chề, tủi nhục. Người ta không cần nghe sự thanh minh của cô, người ta cũng không cần nhờ đến cơ quan có trách nhiệm để giám định xem nhân vật trong đoạn phim sex kia có phải là cô hay không…, mọi chuyện đã kết thúc một cách chóng vánh trong đau buồn giống như khi người ta cũng nhanh chóng tác hợp một cuộc hôn nhân chưa đủ độ chín cho một cô gái chưa đủ tuổi!
Với bản án không cần xét xử “mất trinh trước khi có chồng” và “đóng phim sex”, cô gái đã tự giải nỗi oan nghiệt bằng một liều thuốc ngủ để tìm đến cái chết, nhưng gia đình đã kịp thời phát hiện đưa đi bệnh viện cứu chữa. Nhưng rồi cô sẽ phải sống ra sao trong cuộc đời còn lại khi mà “bản án” thì quá nặng, quá oan nghiệt, trong khi cô thì “chân yếu tay mềm”, chưa quen chịu đựng giông bão cuộc đời!
Vậy mà câu chuyện “đời xưa” ấy lại vẫn xảy ra ở thời công nghệ thông tin ngay giữa đất Tây Đô. Cách đây gần ba năm, vào năm 2009, Xuân Thùy mới 16 tuổi, đang học lớp 10. Như bao nữ sinh khác trong trường PTTH Cái Răng, hàng ngày Thùy đến trường trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, cùng những ước mơ tươi sáng sẽ được trở thành cô giáo hay y sĩ, những nghề mà cô rất thích.
Thế nhưng, ba của Thùy là ông Nguyễn Văn Ba (nhà ở khu vực Yên Hạ, phường Lê Bình, quận Cái Răng, thành phố Cần Thơ) đã hứa gả con cho anh Nguyễn Phúc Duy (27 tuổi) là con ông Nguyễn Hoàng Năm, ở phường Hưng Lợi, quận Ninh Kiều – là một đại gia nổi tiếng giàu có ở thành phố Cần Thơ. Ông Ba vì mến mộ tài làm ăn của ông chủ hãng nước đá lớn nhất nhì Cần Thơ mà hứa gả con, mà cũng vì ông muốn con gái mình sẽ có được tương lai tươi sáng khi về làm dâu nhà khá giả.
Còn ông Năm cũng hứa hẹn cuộc hôn nhân vì mến tính cách chân thật của người bạn, với lại ông cũng từng có dịp nhìn thấy cô gái Xuân Thùy vừa đẹp người, đẹp nết. Trong khi đó, do là “công tử” trong một gia đình giàu có ở trung tâm thành phố, Nguyễn Phúc Duy đã sớm va chạm với cuộc đời, nhưng cái cảm giác cưới vợ theo sự sắp đặt của người lớn cũng không kém phần thú vị, nên chàng trai không chối từ. Mọi chuyện càng thuận lời hơn khi lần đầu tiên gặp Xuân Thùy, Phúc Duy như bị hớp hồn khỏi vẻ đẹp trẻ trung, dịu dàng của cô gái còn đang tuổi cắp sách đến trường.
Chuyện học đối với Thùy bây giờ không còn quan trọng nữa, vì cô chỉ còn đợi thời gian qua đi để đến năm 18 tuổi là bắt đầu làm vợ, làm mẹ. Xuân Thùy và người chồng chưa cưới thỉnh thoảng cũng có những lần đi chơi vào cuối tuần, nhưng quan hệ giữa họ vẫn có khoảng cách cần thiết, một phần do cô gái còn quá ngây thơ, chân chất, một phần do chàng trai là người từng trải muốn giữ sự “thánh thiện” trong hôn nhân cho tới ngày đám cưới chính thức.
Cứ thể, gần hai năm chờ đợi rồi cũng trôi qua một cách bình thường, gia đình hai bên đã chính thức nhìn nhận cô dâu, con rể. Người lớn cũng không quá khắt khe trong chuyện “tiền hôn nhân” như cái thời nhà văn Hồ Biểu Chánh viết tiểu thuyết, vậy mà đôi bạn trẻ vẫn “tự giác” cư xử giống như ông bà họ ngày xưa.
Trong lễ cưới, trong khi chú rể chứng tỏ sự lịch lãm, từng trải thì cô dâu không dấu được vẻ ngây thơ, chân quê. Lễ cưới diễn ra lúc Xuân Thùy đang học giữa học kỳ 2 năm lớp 12, nên gia đình bên cho cô tiếp tục đi học cho đến khi tốt nghiệp rồi mới tính sẽ tiếp tục cho đi học tiếp hay ở nhà làm vợ và quán xuyến việc nhà. Theo lời kể của cô gái, sau ngày cưới cô nghe mẹ chồng gợi ý bằng câu nói: “Hồi trước đám cưới xong chị ba của con cũng gửi hết nữ trang cho mẹ”, vì vậy nên Thùy mới mang 3,6 lượng vàng 24k gửi bà mẹ chồng.
Để rồi sau đó khi bắt buộc phải rời khỏi nhà chồng trong tủi nhục, cô gái không mang theo bất cứ tài sản gì trong cuộc sống vợ chồng. Đây là hình ảnh thường gặp trong tiểu thuyết của Hồ Biểu Chánh, cô gái bị ruồng bỏ phải rời khỏi nhà chồng bao giờ cũng bị lột hết nữ trang, chỉ được về nhà cha mẹ ruột tay không. Thế nhưng, cô gái trẻ trong câu chuyện này sinh ra ở một thời đại khác, vì vậy mà cô biết đòi hỏi, bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình.
Cô đã lên tiếng yêu cầu nhà chồng trả lại những gì chính đáng thuộc về cô theo quy định của pháp luật. Vì vậy mà câu chuyện của “người đẹp Tây Đô” Xuân Thùy tuy cũng kết thúc trong nỗi tủi nhục của cô gái, nhưng nó buộc người lớn hai gia đình phải có trách nhiệm, phải xem xét trả lại sự công bằng cho cô gái. Thậm chí, những cơ quan chức năng cũng phải vào cuộc để đòi lại sự công bằng cho người phụ nữ trẻ.
Để rồi ngày hôm sau, người con gái bị bêu xấu, bị trả về cho cha mẹ ruột, thậm chí còn bị cạo đầu, bôi vôi, mặc dù cái sự “khiếm khuyết” kia nếu có là do hàng trăm nguyên nhân, chứ không phải là “ăn cơm trước kẻng”. Theo sự phát triển của xã hội, theo đà văn minh, câu chuyện trinh tiết cô dâu cũng dần nhạt nhòa, càng ở đô thị thì càng nhạt nhòa sớm, các vùng nông thôn xa xôi chịu sự chi phối của quan niệm ấy dai dẳng hơn. Và nó đã trở thành nguồn gốc của sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân rất đẹp trên bến Ninh Kiều, là bàn tay nghiệt ngã đã xô đẩy “người đẹp Tây Đô” Xuân Thùy xuống vực thẳm bất hạnh.
Thế nhưng, người con gái lại cho rằng trong lần gần gũi lần đầu tiên với người chồng chưa cưới ở nhà anh bên đường Tầm Vu, dấu hiệu về sự trinh trắng của cô là quá rõ ràng, chỉ vì người chồng không quan tâm nên đã không nhận ra. Người chồng bẻ lại: nếu thấy máu đào trên drap giường thì đúng ra cả hai phải để lại nhằm chứng minh cho mẹ là vợ con còn trinh trắng, chứ không phải mang đi giặt để làm mất dấu tích. Cho rằng vợ đã mất “cái ngàn vàng” nên trước ngày cưới Duy đã đem chuyện này nói ra với mẹ và chị ruột để nghe lời khuyên của mọi người.
Thật đáng trân trọng những người phụ nữ trong cuộc (mẹ và chị của Phúc Duy)là chỗ phụ nữ với nhau, họ đã rất thông cảm và hiểu biết vấn đề, họ động viên Duy hãy xem nhẹ chuyện đó để đi đến hôn nhân và hạnh phúc với Xuân Thùy. Họ khuyên rằng, điều quan trọng là hai người sống với nhau như thế nào sau ngày cưới, có hạnh phúc không mới đáng quan tâm, còn chuyện gì đã xảy ra trước không quan trọng. Với lại, người phụ nữ có thể bị rách “cái ngàn vàng” vì hàng chục nguyên nhân chứ không chỉ vì “chuyện ấy”.
Theo lời của Phúc Duy, anh đã nghe lời khuyên của mẹ và chị, với lại anh cũng là người từng trải trong cuộc sống, nên bỏ qua mọi chuyện, tổ chức lễ cưới đúng như dự định và tôn trọng, yêu thương người vợ trẻ như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, lòng “vị tha” ấy chỉ như bong bóng xà phòng, chỉ cần một cớ nhỏ là nó sẽ vỡ tung.
Còn theo lời kể của Xuân Thùy, thời gian đầu về nhà chồng, được chồng và gia đình bên chồng rất mực thương yêu, đối xử tốt. Ông Năm cha chồng tỏ ra rất mực thương con dâu nên không để Thùy làm việc nhà sợ ảnh hưởng việc học. Khoảng hai tuần sau đám cưới, một lần Duy đi làm về bất ngờ hỏi vợ: “Khi đi học môn thể dục, em thường mặc áo màu gì?”.
Không biết điều gì xảy ra, Thùy trả lời bình thường, mà không cần cô trả lời Duy cũng thừa biết vì không ít lần Thùy được chồng đưa đón trong những lần học thể dục, học sinh các trường đều mặc giống nhau, quanh quẩn cũng chỉ màu đỏ, màu xanh dương, màu xanh lá cây… Vì vậy mà cô nữ sinh nào mặc đồ thể dục cũng giống cô nữ sinh nào. Đến lúc đó, người chồng mới chìa ra băng ghi hình một đoạn clip sex quay cảnh cô gái mặc bộ đồ thể dục, bắt Thùy phải xem và hỏi: “Có phải em không?”. Thùy sững sờ cam đoan người con gái trong phim không phải là mình.
Kể từ hôm đó, gia đình Duy đối xử khác hẳn với cô dâu mới. Thùy muốn giải thích, kêu oan, nhưng không ai sẵn sàng nghe lời cô trình bày. Theo Xuân Thùy, hơn ai hết, cô biết rằng đó chỉ là chuyện người giống người. Cô hoàn toàn có thể chỉ ra những điểm khác biệt giữa cô với người con gái trong phim. Từ hôm đó, Duy tỏ ra rất buồn và hay bỏ đi nhậu tới khuya.
Trong hoàn cảnh đó, không ai nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn. Xuân Thùy khẳng định ngoài chồng của cô ra, cô chưa từng quan hệ tình cảm với bất kỳ ai khác. Còn chuyện clip sex mà người con gái trong đó có nhiều nét giống cô, đó chỉ là chuyện ngẫu nhiên, cô hoàn toàn vô can. Trở về lại nhà cha mẹ ruột, một mặt tiếp tục minh oan, một mặt gửi clip mà cô bị quy kết là nhân vật chính nhờ công an địa phương xác minh. Theo kết luận ban đầu của công an, clip có nguồn gốc từ nước ngoài.
Đến tháng 8.2011, Thùy bị bệnh viêm xoang được mẹ ruột đón về nhà để trị bệnh. Đó cũng là cái cớ để cuộc hôn nhân đầy tai tiếng kia đặt dấu chấm hết. Theo lời cô gái, cô vẫn cố nhẫn nhục để mong cứu vãn cuộc hôn nhân, vì đời cô gái một lần lên xe hoa là coi như đã hết duyên, thế nhưng từ khi cô về nhà mẹ ruột trị bệnh, rồi được bác sĩ chỉ định mổ, chồng không một lần điện thoại hoặc đến thăm. Để rồi, đùng một cái cô nhận được tin chồng mình đi hỏi vợ khác.
Cô định im lặng bỏ mặc cho số phận, cho cuộc đời đưa đẩy ra sao thì ra, nhưng tội cho cha mẹ mình, cho bản thân mình, nên nửa tháng trước khi chồng cô cưới vợ mới Xuân Thùy đã làm đơn khiếu nại gửi chính quyền địa phương nơi vợ mới của chồng cư ngụ. Hiện chính quyền ra quyết định tạm thu hồi giấy chứng nhận kết hôn của chồng Thùy với vợ mới để chờ giải quyết sự vụ. Xuân Thùy cho biết, cô không kỳ vọng cuộc hôn nhân đầy tai tiếng của cô sẽ được hàn gắn trở lại, nhưng cô mong muốn mọi chuyện thật minh bạch, công bằng, ít nhất cũng để cứu vớt cuộc đời còn lại của cô khỏi những điều oan nghiệt mà cô không có lỗi.
Xuân Thùy cho biết cô sẽ nỗ lực để vượt qua tất cả, cùng với việc phải làm rõ vụ việc, để trả lại sự công bằng cho cô. Xuân Thùy cũng tha thiết gửi gắm đến những cô gái trẻ ở thôn quê như cô, hãy nỗ lực học tập, sau khi có nghề nghiệp rồi hãy tính chuyện gia đình. Khi ấy người con gái cũng đã đủ lớn khôn để quyết định chuyện đời mình. “Hãy tìm đến hôn nhân bằng sự mách bảo của trái tim, chứ đừng theo bất cứ con đường nào khác”, cô gái nhắn nhủ với giọng rất buồn!
© 2012, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )