Hành Trình Gặp Lại Người Thân Đã Khuất Qua Tâm Linh
Tôi là Trần Thị Bảo, một đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam từ năm 1963, hiện đang sinh sống cùng gia đình con trai tại Warszawa, Ba Lan. Trong suốt cuộc đời mình, tôi đã có cơ hội tiếp xúc với nhiều tài liệu và câu chuyện về khả năng ngoại cảm – những điều kỳ diệu mà khoa học chưa thể lý giải hoàn toàn. Đó là hành trình tìm lại hài cốt liệt sĩ của các nhà ngoại cảm như cô Phan Thị Bích Hằng ở Hà Nội hay anh Nguyễn Văn Liên ở Hải Dương. Những câu chuyện ấy không chỉ làm tôi ngạc nhiên mà còn thôi thúc tôi bước vào hành trình riêng của mình.
Hình ảnh minh họa về sự kết nối tâm linh giữa người sống và người đã khuất
Câu chuyện bắt đầu khi tôi đọc được tài liệu của thiếu tướng Hùng Phong, người đã nhờ cô Phương – một nhà ngoại cảm ở Hàm Rồng, Thanh Hóa – để gặp lại vợ mình sau gần một năm mất. Chị Vũ Thị Hạnh, vợ anh Hùng Phong, đã truyền đạt những chi tiết xác thực về thời điểm chị ra đi cũng như dự báo những điều sắp xảy ra cho gia đình. Điều này khiến tôi càng thêm tin tưởng vào khả năng kết nối tâm linh. Đặc biệt, chị Hạnh từng là đồng nghiệp của tôi khi cả hai cùng công tác tại phòng giáo dục Hoàn Kiếm. Sự trùng hợp này càng thôi thúc tôi tìm hiểu sâu hơn.
Không chỉ dừng lại ở đó, nhiều người bạn vong niên của tôi trong ngành giáo dục cũng đã trải nghiệm việc gặp lại người thân qua cô Phương. Ví dụ như chị Nguyễn Hồng Ngọc, vợ của đại tá Tôn Long, người đã mất năm 1977 vì bệnh ung thư máu. Hay chị Nguyễn Thị Chản, vợ của ông Dương Hy Chấn – thư ký của Tổng bí thư Đỗ Mười. Tất cả đều khẳng định rằng những gì họ nghe được từ thế giới bên kia là chính xác và đầy ý nghĩa. Họ là những cán bộ lâu năm, luôn giữ vững niềm tin vào sự thật. Chính những chia sẻ chân thành ấy đã giúp tôi quyết định tham gia chuyến đi đến Thanh Hóa vào ngày 28 tháng 4 năm 2001.
Chuyến đi ấy mang theo hy vọng lớn lao của tôi và cháu Thắng – cháu nội của cha tôi. Trước khi lên đường, chúng tôi đã về quê hương để khấn vái trước bàn thờ tổ tiên, mong vong hồn cha tôi và em trai tôi theo chúng tôi về điện cô Phương. Trên đường đi, xe dừng lại ở Văn Điền, nơi có mộ chồng chị Ngọc. Chúng tôi cùng nhau khấn vái, cầu xin anh Tôn Long dẫn đường cho vong hồn cha tôi và em tôi – những người lần đầu tiên bước vào hành trình tâm linh này.
Khi đến nơi, cảnh tượng đông đúc khiến tôi lo lắng. Hàng chục người ngồi chờ, mỗi người mang theo một niềm hy vọng khác nhau. Có người đã chờ đợi suốt 2-3 ngày, có người đi nhiều lần nhưng vẫn kiên trì quay lại. Điều đặc biệt ở đây là cô Phương không yêu cầu ghi tên tuổi hay địa chỉ. Cô ngồi trong phòng riêng, cửa đóng kín, không hề biết mặt ai hay vong hồn nào sẽ về. Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên và công bằng. Sau khi thắp hương ở miếu thần linh, tất cả mọi người đều ngồi chờ trong ba gian nhà nhỏ phía trước.
Hình ảnh miêu tả không khí thiêng liêng tại nơi tổ chức buổi gặp gỡ tâm linh
Đúng lúc tôi đang mải mê nhìn ra miếu thờ, chợt nghe tiếng gọi: “Mời người nhà của vong cụ Quỳnh vào!”. Tôi giật mình, không ngờ cha tôi lại về nhanh đến vậy. Hai bác cháu tôi vội vàng chạy vào phòng cô Phương. Cô vẫy chúng tôi ngồi xuống chiếu và nói rõ ràng: “Tìm được mộ ta đưa về chỗ mới, mừng quá không nghe tiếng gọi phải không? Ta phải xưng ngay tên là Quỳnh, con có nghe rõ không?”. Cha tôi nhắc nhở chúng tôi mua lễ và xin phép thần linh để được trò chuyện lâu hơn.
Trong lúc đó, em trai tôi cũng xuất hiện. Qua lời cô Phương, cha tôi nói: “Nó muốn về nói chuyện với chị và con nó lắm. Bây giờ cả con và cháu cùng ra lạy thần linh đi không em con nó không về được đâu”. Chúng tôi làm theo và trở vào. Cha tôi bắt đầu kể về những kỷ niệm xưa cũ, nhắc đến mẹ tôi và dặn dò về việc xây mộ bà. Ông cũng nhắc đến trách nhiệm của tôi với gia đình, đặc biệt là vai trò của người chị cả trong việc chăm sóc các em. Mỗi lời nói của cha qua cô Phương đều chạm đến tận đáy lòng tôi.
Em trai tôi cũng không kém phần xúc động. Anh nói: “Em thật là có lỗi. Lẽ ra em phải sống để báo hiếu cho cha cho mẹ nhưng bây giờ em lại cậy nhờ chị, em rất buồn vì vợ em trẻ chưa qua, già chưa tới mà phải lâm vào cảnh góa bụa.” Cuối cùng, anh dặn dò cháu Thắng: “Con phải ngoan, phải tu tâm dưỡng tính, lo học tập, không được đua bạn bè chơi bời.”
Những phút giây ấy trôi qua như một giấc mơ đẹp. Trước khi rời đi, cha tôi nhắn nhủ: “Thôi ta với Cừ phải đi đây. Họ không cho nói chuyện nhiều.” Chúng tôi ra về với trái tim đầy ấm áp và niềm hạnh phúc khó tả.
Hành trình tâm linh này không chỉ giúp tôi gặp lại người thân mà còn củng cố niềm tin vào tình yêu thương, sự gắn bó giữa con người với nhau – dù ở thế giới nào đi nữa. Tôi hy vọng rằng những người có khả năng ngoại cảm như cô Phương, cô Bích Hằng sẽ được xã hội quan tâm, hỗ trợ để tiếp tục phát triển tài năng và đức độ của mình. Những việc làm của họ không chỉ mang lại niềm an ủi cho gia đình mà còn góp phần lan tỏa giá trị nhân văn sâu sắc trong cộng đồng.
© 2012 – 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )