Hành Trình Vĩ Đại Của Linh Hồn, Khoa Học Tâm Linh
HÀNH TRÌNH VĨ ĐẠI CỦA LINH HỒN
Mỗi linh hồn khi mới được sáng tạo ra đều ở trong sự bao bọc bởi tình yêu thương thuần khiết của tạo hoá. Bởi vì xung quanh nó đâu đâu cũng là tình yêu nên nó chẳng có nỗi sợ hãi nào cả. Khi không có nỗi sợ nó chẳng cần “phòng thủ” với bất kỳ ai, bất kỳ điều gì.
Tuy nhiên vì là “lính mới” nên cu cậu chưa biết gì cả, ngây thơ, hồn nhiên như một đứa trẻ vậy. Đứa trẻ muốn trưởng thành cần phải thông qua quá trình học tập, lăn lộn, trải nghiệm. Nếu ở trong tình yêu thương bao bọc của bố mẹ, ông bà thì mãi mãi nó cũng chỉ là đứa trẻ không hơn không kém.
Sống trong tình yêu thì chẳng hiểu thế nào là tình yêu vì không có cái đối lập để so sánh. Cũng như cao mà không có thấp thì cao với ai, với đối tượng nào. Vậy nên linh hồn thông qua quá trình “từng bước” hạ tần số rung động để “nhập thế” và học các bài học phù hợp với “đặc tính” ánh sáng của mình.
Khi bước chân vào thế giới nhị nguyên, linh hồn học được cách phân biệt và “dần dần” trở nên có tri thức. Tuy nhiên vấn đề cũng từ đây mà nảy sinh. Bởi vì có sự phân biệt nên linh hồn bắt đầu biết “lựa chọn”. Đây là cái tôi thích, cái kia tôi không thích. Từ đó hình thành nên “nỗi sợ”, sợ sẽ “bất như ý” khi cái mình muốn mà mình không đạt được.
Càng đi sâu vào thế giới vật chất thì càng có nhiều “bài học khủng”, càng khủng thì nỗi sợ “càng to”. Hay còn gọi là yêu nhiều thì sợ nhiều, sợ sẽ mất cái mà mình yêu thích. Càng yêu thích thì khi mất lại “càng đau”. Cũng là để trải nghiệm sâu sắc tính hai mặt nhị nguyên thôi.
Có nhiều linh hồn do tham đắm vào các “trải nghiệm” lâu ngày rồi quên béng luôn mình là ai, nguồn gốc của mình là gì, đâu là con đường mình phải đi. Bởi vì xung quanh họ được bao phủ bởi trùng trùng nỗi sợ hãi. Thông thường thì việc nghĩ đến nỗi sợ (tổn thương) đôi khi còn chẳng dám nghĩ chứ đừng nói đến đối diện với nó.
Cho đến ngày cơ duyên kéo đến và linh hồn “thức tỉnh mục đích sống”. Nó nhận ra mình là ai, tự hỏi mình đang làm gì ở đây thế này? Và nó nhớ nhà, nó muốn trở về ngôi nhà yêu thương, nơi nó bắt đầu hành trình sống “vĩ đại” của mình.
Từ đó quy trình “lột vỏ” bắt đầu. Từng lớp sợ hãi được “buông bỏ”, nó dần dần tìm lại chính mình. Nó sẵn sàng đối diện với chính nó, đối diện với “bóng tối” bên trong. Nó nhìn thẳng vào nội tâm của mình và tuyên bố: “tất cả đều chỉ là tình yêu”. Tôi sẽ yêu được cả bóng tối trong mình, những phần mà tôi luôn cho rằng đó là “xấu, ác”.
Càng ngày trái tim nó càng mở rộng, tình yêu của nó bao trùm và rộng lớn. Nó bao dung, tha thứ và yêu thương hết thảy, vì tất cả đều là nó, chẳng lẽ nó lại không yêu thương được “chính mình”? Tất cả các anh chị em xung quanh nó cũng chính là nó, là bản “thể hiện” của bóng tối và ánh sáng “trong nó”.
Nó hạnh phúc, nó hân hoan, nó đã tỉnh dậy sau một “giấc ngủ dài”, và bây giờ nó hăm hở đi đánh thức các anh chị em khác. Đã đến lúc rồi, về nhà đi thôi. Nó vui vẻ lắm vì nó đã hiểu thế nào là “tình yêu”, nó đã có thể “cảm nhận” được điều đó thông qua những trải nghiệm về tính hai mặt của thế giới này.
Cuộc sống là một hành trình, hành trình của vô vàn “trải nghiệm”. Trải nghiệm về cái này để hiểu về cái kia, học về khổ đau để “thấu hiểu” hạnh phúc. Nên khổ đau cũng chính là tình yêu vậy. Không còn cái gì là đúng hay sai, sáng hay tối, thiện hay ác, tất cả đều chỉ là tình yêu.
Tình yêu thì không có phân biệt và phân biệt thì không phải tình yêu.
Tất cả chúng ta là MỘT. We are the ONE.
Hoàng Nhật Minh.
You may view the latest post at
https://nongtrongngay.net/hanh-trinh-vi-dai-cua-linh-hon-khoa-hoc-tam-linh/
Thức tỉnh tâm linh
© 2024, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )