Đừng Để Tình Yêu Điều Khiển Cuộc Đời Bạn
Tôi hộc tốc phóng xe về nhà, không biết mình đang chạy về đâu nhưng tôi đang chạy. Tim tôi đập loạn nhịp, đôi tai ong ong như có ai đó đang rượt đuổi tôi. Mỗi bước chân đều nặng nề, mỗi tiếng thở đều gấp gáp. Khi đến trước cổng nhà, tôi cố gắng nhẹ nhàng mở cửa, cố gắng không tạo ra bất kỳ âm thanh nào để không đánh thức bố mẹ.
Một người phụ nữ căng thẳng và lo lắng đang cố gắng mở cửa nhà trong đêm tối
Ánh mắt của anh ta lại hiện lên trong đầu tôi. Đó là ánh mắt đầy đau khổ, đầy sự phản bội. Tôi nhớ lại khoảnh khắc ấy, khi anh ta thừa nhận rằng anh ta chỉ lợi dụng tình cảm của tôi vì tôi giống cô gái mà anh ta từng yêu nhưng không thể có được. Cô ấy đã chấp nhận anh ta, và giờ thì tôi không còn giá trị gì đối với anh ta nữa.
Lao lên phòng, tôi lôi con dao bọc trong một lớp áo mưa ra khỏi túi. Nó đỏ ngòm, nhưng tôi đã cố gắng lau sạch nó sau khi thực hiện hành động của mình. Máu dường như vẫn chảy ra từ nơi tôi đã đâm anh ta, nhiều hơn tôi tưởng tượng. Tôi run rẩy, cố gắng rửa sạch con dao trong bồn rửa mặt, rồi gói gọn nó trong túi nilon và nhét dưới gầm tủ quần áo. Tôi tự nhủ rằng ngày mai sẽ tìm một nơi vắng vẻ để vứt bỏ tất cả, nơi mà không ai có thể tìm thấy.
Tiếng gõ cửa đột ngột làm tôi giật mình. “Nga à? Sao về muộn thế con?” Mẹ tôi hỏi từ bên ngoài. Tôi liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới 11 giờ, nhưng tôi cố gắng tạo ra âm thanh giả để mẹ không nghi ngờ. “Bọn con đi xem ca nhạc mà,” tôi đáp lại, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Hùng đưa con về tận cửa nhà, mẹ cứ ngủ tiếp đi, con cũng mệt rồi.”
Một người phụ nữ căng thẳng đang cố gắng che giấu cảm xúc của mình
Mẹ tôi bước xuống cầu thang, tiếng bước chân xa dần. Tôi trùm chăn, nằm co ro ôm lấy đầu gối. Cảm giác tê tê ở vai khiến tôi không thể ngủ nổi. Những hình ảnh về anh ta cứ hiện lên trong đầu, khiến tôi không thể ngừng khóc. Tôi khóc nấc lên, rồi bất chợt chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, cố gắng tránh gặp mặt bố mẹ. Tôi để lại một tờ giấy trên cửa phòng với lý do công ty đang có dự án, cần ăn sáng bên ngoài. Tôi sợ họ sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường từ tôi. Tôi sợ họ sẽ đoán ra tất cả.
Tại nơi làm việc, tôi lặng lẽ làm việc, cố gắng không để ai chú ý đến mình. Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ vẫn rối bời. Tôi nhớ lại những lời anh ta nói, những lời anh ta thừa nhận. Anh ta đã lợi dụng tôi, và bây giờ anh ta không còn cần tôi nữa. Tôi không thể hiểu tại sao anh ta lại chọn tôi, một cô gái non nớt và chân thật, để lợi dụng.
Buổi tối, tôi lại đến nhà anh ta, hy vọng anh ta sẽ giải thích. Nhưng anh ta chỉ công nhận sự thật mà không giải thích gì thêm. Anh ta thừa nhận rằng anh ta chỉ yêu tôi để tôi bớt cô đơn, và rằng tôi giống cô gái mà anh ta từng yêu nhưng không thể có được. Tôi khóc, không thể nói gì thêm. Anh ta ôm tôi, nâng khuôn mặt tôi, và nói rằng tôi thật xinh đẹp, giống như cô gái mà anh ta yêu.
Một người phụ nữ buồn bã và thất vọng nhìn vào gương
Khi anh ta bước ra ban công, tôi không thể ngăn mình. Tôi lao ra và đâm anh ta từ phía sau. Anh ta quay lại, đau đớn nhìn tôi, và tôi tiếp tục đâm anh ta thêm một lần nữa. Tôi không thể dừng lại, tôi không thể tin rằng mình đã làm điều đó. Tôi đã giết anh ta, và giờ tôi phải đối mặt với hậu quả.
Ngày hôm sau, tôi cố gắng bình tĩnh hơn. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không ai biết, nhưng tôi không thể ngừng lo lắng về tương lai. Tôi sợ rằng bố mẹ sẽ đoán ra tất cả, và tôi sẽ phải chịu đựng nỗi đau mà họ phải trải qua. Tôi sợ rằng mình sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt của cuộc đời.
Cuối cùng, tôi nhận ra rằng tình yêu không đáng để đánh đổi mọi thứ. Nó không đáng để phá nát cuộc đời của mình. Hãy tự chủ trong tình yêu, đừng để nó điều khiển hoặc kiểm soát cuộc sống của bạn. Hãy để cuộc đời điều khiển luật nhân quả, và có những thứ ắt sẽ phải trả giá.
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )