Chương 1: Mắc Nợ Cõi Âm
Nhấp chén trà xanh pha nhạt, anh hút một hơi thuốc dài rồi ho sặc sụa. Tiếng lạo xạo vang lên từ cổ họng như thể cả một thế giới đờm đang tồn tại trong đó. Năm 2009, ông H từ Cửa Ông, tỉnh Quảng Ninh, tìm đến nhà em để chữa bệnh. Dưới trạm xá địa phương, ông được chẩn đoán mắc bệnh ho lao nhưng uống thuốc mãi không khỏi. Sau hơn ba tuần vật lộn với bệnh tật, gia đình quyết định đưa ông lên Hà Nội.
Ông H là con của cụ ngoại, có họ hàng với mẹ em nhưng ít gặp mặt vì hai bên ở xa nhau. Tuy nhiên, “một giọt máu đào hơn ao nước lã,” nên khi ông H lên Hà Nội, chỉ có mẹ em là người thân duy nhất ông biết. Ông mang theo vài bộ quần áo và hai con gà làm quà cho chị em em – những đứa trẻ đang chuẩn bị thi đại học năm đó. Đi cùng ông là bà K, vợ ông, một người phụ nữ hiền lành, chăm chỉ và hết lòng vì gia đình chồng. Mẹ em quý mến bà K vô cùng.
alt
Tình cảnh ông H và bà K khi lần đầu tiên bước chân đến nhà mẹ em vào năm 2009.
Tối hôm đó, sau khi giết gà, luộc và chặt nhỏ, cả nhà ngồi vào mâm thì bất ngờ ông H lên cơn ho dữ dội. Ho đến mức không kịp thở, mặt mũi tím tái, cổ nổi đầy gân xanh trông rất đáng sợ. Đang ngồi trên ghế, ông ngã quỵ xuống đất, co quắp như một con thú bị dọa nạt. Em và chị không cầm được nước mắt, vội vàng cùng mẹ và bà K dìu ông vào nhà vệ sinh để sơ cứu. Bữa cơm tối hôm ấy, dù ông H vẫn ngồi cùng bàn nhưng phải ăn riêng vì mẹ em lo sợ bệnh tình sẽ lây lan.
Sau bữa cơm, ông H và bà K ngủ dưới tầng một. Mẹ em chuẩn bị cho họ một bộ đệm, chiếu trúc và chiếc quạt. Đêm cuối hè oi bức, khi mọi người đã nghỉ ngơi, ông H lại lẻn ra ngoài đình hút thuốc. Em và chị phải chạy ra can ngăn mãi ông mới chịu về. Trong phòng khách, mẹ em và bà K đợi sẵn với vẻ mặt lo lắng. Mẹ em khuyên ông giữ gìn sức khỏe vì còn vợ con, nhưng ông H lạnh lùng tuyên bố: “Khỏi cứu.”
Mẹ em tức giận nhưng ông H tiếp tục: “Thực ra có chuyện này tôi muốn nói với cô từ lâu rồi. Giờ cô lớn rồi, cô phải biết để tránh.” Ánh mắt ông buồn bã, khuôn mặt già nua nhăn nheo khiến ai nhìn cũng cảm thấy xót xa. Mẹ em bảo em và chị lên gác, nhưng ông H ngăn lại: “Hai đứa nó lớn rồi, cứ ngồi đây đi, tôi kể luôn có gì đâu mà phải giấu.”
Ông H bắt đầu câu chuyện về cụ G – cha của ông – một người thanh cao, tài hoa và đức độ. Cụ G sống ở làng Vĩ thuộc Cửa Ông, nổi tiếng với tài chữa bệnh và xem bói. Người dân trong vùng thường gửi tặng cụ những món quà đơn sơ như cá, trứng hay rau củ để cảm ơn. Nhờ vậy, gia đình cụ cũng có của ăn của để.
Một ngày nọ, trưởng thị xã dẫn con trai tên Y đến nhờ cụ G xem số. Thằng Y vừa tròn mười tám tuổi, sắp phải đi nghĩa vụ quân sự. Lão xã trưởng lo lắng lắm, mặt bặm trợn như kẻ đầu đường xó chợ. Cụ G nhận lời, thắp nhang rồi ngồi lên chõng, yêu cầu thằng Y đưa tay ra xem. Sau khi quan sát kỹ, cụ hỏi thẳng: “Từ bé đến lớn, mày có nợ ai không? Sao tay mày bị xóa đường sống?”
Thằng Y tái mét, đứng im như bị vạch mặt. Lão xã trưởng trố mắt, gặng hỏi con trai nhưng nó chỉ cúi gằm, mồ hôi vã ra như tắm. Cụ G thở dài, đứng dậy định bỏ vào nhà nhưng bị lão xã trưởng túm tay năn nỉ: “Thầy làm phước, thầy ơi! Con chỉ có mỗi nó chống gậy…”
Cụ G suy nghĩ hồi lâu rồi nghiêm giọng nói với thằng Y: “Nội trong tuần nước sau, mày không được bén mảng đến nhà chứa xã. Tao chỉ nói vậy, còn lại là việc của mày. Sau này có gì xảy ra, đừng quên tao.”
alt
Biểu tượng ngôi nhà chứa xã – nơi xảy ra bi kịch kinh hoàng liên quan đến lời cảnh báo của cụ G.
Tuần nước ấy, nhà chứa xã bỗng nhiên bốc cháy dữ dội giữa đêm khuya. Tiếng chuông báo động vang khắp nơi, ánh lửa đỏ rực cả bầu trời. Cả làng đổ xô ra dập lửa, nhưng đám cháy quá lớn, lan sang cả nhà bên cạnh. Đúng lúc đó, một tiếng gào thét thảm thiết vang lên từ trong biển lửa. Một bóng người bốc cháy ngùn ngụt chạy ra, ngã sụp trước sân, tay giơ năm ngón về phía bố con lão xã trưởng.
Trong khi dân làng bàng hoàng, lão xã trưởng đứng chắn trước con trai, miệng nở một nụ cười khó hiểu. Cụ G không tham gia chữa cháy. Ông đóng cửa chặt, chỉ mở hé cửa sổ nhìn ra đám cháy. Khi tiếng rú vang lên, cụ sững người, tay đập mạnh xuống ghế rồi quay ra bàn thờ thắp hương khấn vái. Không gian trong nhà trở nên kỳ quái với ánh lửa hắt vào, mùi khói và tiếng cầu nguyện lẩm bẩm.
Đêm muộn hôm đó, cụ G nhận được tin nhắn khẩn cấp từ nhà lão xã trưởng. Mặc dù trời mưa to, sấm chớp ầm ầm, cụ vẫn đội nón, mặc áo mưa và đi trong đêm tối. Khi trở về, mặt cụ tái mét, đứng như trời trồng trước cửa. Hỏi gì cụ cũng không trả lời, chỉ lặng lẽ thay áo mưa rồi đứng trước bàn thờ khấn vái.
Mãi sau này, cụ mới kể lại rằng trên đường đi, cụ gặp một người đàn ông cao to, đầu đội mũ rơm, mặc áo lá rơm tua tủa. Dưới cái nón là một khoảng không đen sì với hai con mắt sáng quắc và một giọng nói trầm ồm vang lên: “Ngươi quá to gan, cướp người khỏi luật trời! Nợ mạng, thì phải đền mạng!”
Cụ ngã quỵ, miệng lắp bắp không thành lời. Khi ánh chớp lóe lên, người kia biến mất, để lại cụ trong đêm tối đầy kinh hoàng.
Câu chuyện của ông H không chỉ là lời kể về một bi kịch gia đình mà còn là bài học sâu sắc về luật nhân quả và những món nợ không thể trốn tránh.
© 2012 – 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )