Ma nữ si tình
(xuangiao.com)-Ngồi lặng lẽ trong góc tối tại quán rượu, Túy run run uống thêm một ly rượu lấy lại bình tĩnh. Anh vừa qua một cơn khủng hoảng trầm trọng. Tiếng người cười nói xung quanh không làm bớt nỗi sợ hãi và cảm giác cô đơn đến tột cùng của Túy. Tại sao tình trạng xui xẻo cứ bám theo anh không ngừng? Tiếng điện thoại cầm tay vang lên mơ hồ bên cạnh, Túy hững hờ cầm lên trả lời:
-Tâm hả? Ờ, đừng lo cho anh, anh về liền.
Tiếng người vợ ngọt ngào trong điện thoại dặn dò anh lái xe cẩn thận, Túy cười cay đắng nghĩ thầm:
-Trễ quá rồi, anh đã làm một chuyện chính bản thân anh không thể nào tha thứ cho mình.
Đặt điện thoại xuống, Túy nhớ lại chuyện cũ đã xảy đến với anh nhanh như một cơn lốc xoáy trong mấy tháng qua mà bây giờ anh mong nó chỉ là cơn mộng dữ. Túy ước gì anh có thể xoay ngược lại được thời gian, phải chăng đó là định mệnh? …
Túy là một người đàn ông phải nói là thành công, anh là một bác sĩ nội khoa tại một bệnh viện công của thành phố Seal Beach, đó cũng là niềm hãnh diện của mẹ Túy. Túy qua Mỹ theo diện tỵ nạn với bà mẹ vì ông bố Túy đã mất trong trại cải tạo, nhà chỉ còn hai mẹ con, Túy là con một. Chịu ảnh hưởng của bố, Túy dáng người cao lớn, đi đứng nói năng điềm đạm, từ tốn. Nói chung, Túy là một người lý tưởng cho các cô, mẫu đàn ông thời đại. Hồi còn ở Việt Nam, Túy cũng đã có một mối tình đáng ghi nhớ. Qua đến Mỹ, phải lo vật lộn với bài vở ngập đầu, chương trình học, Túy không dám nói chuyện tình cảm, yêu đương, tuy không thiếu các bóng hồng để ý tới anh. Nói đúng ra, vì anh thương mẹ, một người đã chịu bao nhiêu là cực khổ. Vừa mới ra trường, khi Túy bắt đầu kiếm ra tiền, mẹ Túy đã kiếm cho anh một người vợ mà theo bà rất là xứng với anh, người đó là Tâm. Tâm vừa đẹp người, lại đẹp nết, chăm sóc mẹ Túy như mẹ ruột và làm cho gia đình nhỏ bé của anh sống động, đầm ấm hơn. Tâm có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng mịn, giọng nói dịu dàng, gần nàng Túy có cảm giác thật êm đềm. Nàng như một giòng suối mát, mang lại cho anh sự an ủi khi cần đến. Đầu năm nay, khi Tâm có triệu chứng mang thai thì cả nhà quyết định dọn nhà lớn hơn. Sau cùng họ đã tìm ra căn nhà vừa ý ở Signal Hill. Căn nhà tọa lạc trên đồi cao, phải lái xe đi lên mấy con đường ngoằn ngoèo mới tới. Ở đó có thể nhìn được cả thành phố Long Beach phía dưới, và thích nhất là ban đêm, khi thành phố lên đèn, họ có thể nhìn thấy được những ánh đèn màu lấp lánh chung quanh như những vì sao. Nhà gần thành phố và nhà thương Túy làm việc, nhưng lại có được sự yên tĩnh và riêng tư, không khí trong lành. Dọn nhà, chỉ có mẹ Túy là cằn nhằn, bà cụ nói nhà rộng quá, ở phí đi, tiền nhà trả góp lại cao, rồi cái số nhà… cái số xui xẻo…số 666. Nghe đâu đó là số tượng trưng cho ma quỷ (!) Không biết có thật không, nhưng từ hôm dọn vô nhà mới, bà cụ ít khi đi đâu, bịnh hoạn luôn. Túy là bác sĩ nhưng cũng chịu thua cái bệnh già của mẹ. Tâm thì nghỉ làm, ở nhà lo chăm sóc cho bà cụ với cái bụng đã khá lớn. Trong hạnh phúc êm đềm ấy, Túy không thể nào tưởng tượng được là có ngày hôm nay, và định mệnh đã bắt đầu vào lúc anh không ngờ nhất…
Một buổi tối ở ca trực tại bịnh viện, Túy được cô y tá kêu đến phòng cấp cứu. Một bịnh nhân đã dùng lượng ma túy quá liều với rượu, sau đó bị ngất đi tại một câu lạc bộ gần đó. Đã quá quen với những trường hợp tương tự, Túy thản nhiên bảo y tá lo dụng cụ thử máu, đo mạch và cấp cứu để cứu người. Vừa lướt qua khuôn mặt của người bịnh, Túy sửng sốt giật mình. Cũng may là anh quay mặt đi kịp để dấu vẻ bối rối không cho mấy cô y tá chung quanh trông thấy. Tay anh hơi run và tim anh đập mạnh. Người con gái nằm kia anh vừa nhận ra là Nhàn, người tình cũ. Bao nhiêu năm nay không gặp mặt cô, anh nghĩ là đã quên nhưng tình cảm đó chỉ tạm chôn dấu đi nay lại bừng bừng sống dậy. Nhàn nằm đó, hai hàng mi dài rũ xuống, da tái xanh, mái tóc dài xoã sang bên gối. Điểm nổi bật bao giờ cũng dễ nhận ra trên khuôn mặt đẹp của cô là nốt ruồi duyên trên khóe môi. Hồi đó, Túy hay âu yếm chọc cô đó là nốt ruồi ăn hàng. Không hiểu sao Nhàn có sức quyến rũ kỳ lạ… đối với Túy. Cũng như bây giờ, trong lúc cô đang hôn mê, Túy phải ráng dằn lòng, để không đưa tay ra vuốt tóc cô. Mọi việc cấp cứu tiến hành thuận lợi, Nhàn đã qua thời kỳ nguy hiểm. Xem lại hồ sơ bịnh nhân, Túy thấy ghi tên:
-Nancy N. Nguyen-Williams.
Thì ra cô đã lấy chồng, tự dưng Túy cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì quý giá, anh buồn rầu dặn cô y tá trực săn sóc Nhàn, khi nào bịnh nhân tỉnh dậy thì báo cho anh ngay.
Túy không ngờ gặp lại Nhàn trong một hoàn cảnh như thế này, không hiểu tại sao anh lại cảm thấy mình có lỗi. Khi xưa, hai người chỉ hẹn hò, chưa hứa hẹn gì với nhau nhưng tình cảm hai người phải nói là gắn bó. Đột nhiên Túy bỏ đi vượt biên không một lời từ giã, rồi anh mất liên lạc với Nhàn. Đời sống của Nhàn chắc không được hạnh phúc, vì nếu không tại sao cô vô nhà thương mà thân nhân lại không có ai thăm hỏi .…đang suy nghĩ lan man thì có điện thoại báo bệnh nhân phòng số 44 đã tỉnh. Túy hồi hộp trở lại phòng 44 . Nhàn nằm đó, đầu gối cao nhìn ra phía cửa, Túy thấy cô vẫn đẹp như ngày nào, đôi mắt sâu thẳm của cô như biết nói, anh dừng chân ở cửa phòng ngần ngại, không biết Nhàn còn nhớ anh không. Nhàn yếu ớt kêu:
-Phải anh Túy đó không? Nhàn nè anh …
Túy lại gần Nhàn, nắm lấy tay cô:
-Em khỏe chưa? Không ngờ mình gặp nhau ở đây.
Nhàn vừa ngượng ngùng vừa mừng và kể cho Túy nghe những chuyện gì xảy ra cho cô hơn mười năm nay. Cô không có thân nhân ở đây. Ba má cô vẫn còn ở VN, hai đứa em hiện đang ở bên Đức. Cô lấy chồng cách đây hai năm, chồng cô là một thương gia người Mỹ. Cuộc hôn nhân không kéo dài lâu, chồng cô đã bị tử nạn trên máy bay vào hai tháng trước. Vì cô đơn cô đâm ra rượu chè tìm quên, ai ngờ đó cũng là nguyên nhân làm cho cô bị xảy thai, mất chồng rồi mất cả con. Nghẹn ngào kể xong, cô gượng cười:
-Gặp lại anh em mừng lắm, anh thì sao? Anh đã lập gia đình chưa?
Không hiểu sao, Túy nhìn cặp mắt long lanh của Nhàn, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu hồng hào hơn một chút, Túy tự dưng không muốn thấy cô buồn, Túy nói dối:
-Chưa, anh vẫn ở với mẹ anh.
-Có phải hông? Em hỏng tin…
Nói vậy nhưng ánh mắt Nhàn ngập đầy niềm vui, cô mừng quá, lắc lắc cánh tay Túy và bắt đầu huyên thuyên kể tiếp những chuyện đã qua, hai người tâm sự cho đến sáng.
Sau đó là những buổi gặp mặt thơ mộng, và cũng kể từ đó Túy bắt đầu nói dối nhà nghề hơn, anh nói dối cùng một lúc với cả hai người đàn bà. Thật ra Túy không phải là một con người bay bướm, nhưng anh vốn mềm yếu trong chuyện tình cảm, không dứt khoát. Túy biết là mình sẽ không giấu được lâu, anh hy vọng khi nào Nhàn vui vẻ, yêu đời hơn, anh sẽ tìm cách nói cho nàng hiểu là anh đã có vợ. Hồi xưa, mẹ anh cũng đã khuyên anh:
-Con bé Nhàn nó đẹp quá, ai lấy nó rồi cũng khổ, không phải mẹ không thương nó, nhưng mẹ thấy hình như nó có tướng sát phu (!) .
Cũng đã có lần Túy từng so sánh, nếu nói vợ anh, Tâm, là một giòng suối mát êm đềm, thì Nhàn trái hẳn lại, cô là một hỏa diệm sơn không biết bốc cháy bất cứ lúc nào. Nhàn là một người đàn bà nhiệt tình, và đó cũng là điều làm cho Túy say mê. Túy sắm thêm một cái điện thoại cầm tay, viện cớ để cho nhà thương có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào. Túy cho Nhàn số điện thoại ở nhà thương, nhưng ngày nào anh cũng phone cho cô và đến thăm cô mỗi tối. Từ nhà Nhàn đến nhà Túy cũng không xa lắm, khoảng nửa tiếng đồng hồ lái xe. Nhàn có căn nhà riêng ở gần ven biển thành phố Huntington Beach, nhờ vào số tiền bảo hiểm nhân thọ do ông chồng chết đi để lại Nhàn không phải lo lắng nhiều về sinh kế. Tối hôm đó, như mọi lần, Túy đến thăm Nhàn, bên ngoài trời mưa lớn, nước mưa che hết cả mặt kính xe. Túy nghĩ thầm, tối nay anh sẽ về nhà sớm với vợ, anh đã hứa với Tâm. Tâm dạo này yếu lắm, có thể nàng sẽ sanh non.
Buổi ăn tối lãng mạn đã được Nhàn chuẩn bị cả buổi chiều, cô cố gắng tập nấu những món mà Túy ưa thích. Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt Nhàn càng tăng thêm vẻ mờ ảo. Đang ăn thì điện thoại cầm tay của Túy reo lên phá đám, nghĩ là nhà thương gọi, Nhàn gắt:
-Kệ nó anh, ăn xong đi đã.
Túy với tay vô trong áo vét treo ở thành ghế, lôi điện thoại ra miễn cưỡng nói:
-Để xem có chuyện gì, anh không sao, em ăn đi …Hello, hả, vậy à? Anh về liền, chờ anh …
Nhìn mặt Túy biến sắc, Nhàn đoán là có chuyện quan trọng, cô hỏi:
-Bộ nhà thương gọi hả anh?
Túy cầm lấy ly rượu uống vội, xô ghế đứng lên, anh xoay người vướng phải chân bàn khiến người nghiêng qua một bên, trái với thái độ từ tốn hằng ngày, anh luống cuống:
-Anh…anh phải đi ngay, lát nữa anh phone cho em .
Nói xong, không đợi Nhàn trả lời, Túy bước nhanh vô phòng tắm rửa mặt. Nhàn nhìn cái điện thoại Túy để trên bàn, trí tò mò nổi lên, cô thắc mắc, không biết ai mà quan trọng vậy. Cô ngần ngừ vài giây, cầm điện thoại lên bấm số kêu ngược lại. Đầu giây bên kia, một giọng nói ngọt ngào của một người đàn bà trả lời:
-Hello ?
Nhàn cắn mạnh môi, cô hỏi vội:
-Dạ, có phải nhà anh Túy đó không ạ?
-Phải, tôi là vợ anh ấy, cô kiếm anh Túy có chuyện gì cần không?
-Dạ không, xin lỗi bà, để khi khác tôi sẽ gọi lại sau.
Khi Túy ở trong phòng tắm bước ra lấy áo vét để mặc lên người thì đã thấy Nhàn nước mắt lưng tròng ngồi chết lặng ở bàn ăn. Túy liền hỏi:
-Sao vậy em? Giận anh à, tối nay không ăn thì mai anh ráng ăn cho hết …
Nhàn nhìn Túy, cô nói nhỏ:
-Tại sao anh có vợ rồi mà dấu em?
Túy ngập ngừng im lặng hồi lâu, quay lưng đi lẩn tránh ánh mắt soi mói của Nhàn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa to:
-Anh xin lỗi em, vì anh thương em quá nên không muốn em buồn. Nếu em đã biết thì anh cũng đỡ khó xử.
Nhàn ngắt lời Túy và nói lớn hơn:
-Anh biết là em không thể xa anh được, anh nói đi, anh ở với em hay về với vợ anh ?
-Anh …anh … dĩ nhiên là anh chọn em, nhưng hôm nay vợ anh sắp sanh, để anh về rồi anh sẽ nói chuyện với em sau …
Nhàn bật khóc lớn, cô nói nếu anh về thì sẽ không bao giờ trở lại với cô nữa. Túy không biết nói sao, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Túy để mặc Nhàn vật vã, anh đi ra xe như chạy trốn.
Lái xe ra khỏi nhà Nhàn, lòng Túy vẫn thấp thỏm không yên, linh tính cho anh biết sẽ có chuyện không hay xảy ra. Trời mưa như trút từng cơn nước đập vào kính xe, cây gạt nước quay qua, quay lại vẫn không gạt rõ tầm nhìn cho người lái. Ra đến xa lộ 405, xe bị kẹt xếp từng hàng dài thăm thẳm không biết tới bao giờ mới thông. Sau hơn một tiếng đồng hồ nhích từng chút một, chắc không thể về nhà được, Túy sốt ruột cầm điện thoại lên gọi về nhà, anh dặn Tâm:
-Em nhớ soạn sẵn một ít quần áo, anh về là đi ngay. Anh đang bị kẹt xe, nếu anh không về kịp, em kêu bạn anh, bác sĩ Đăng tới chở em lại nhà thương Memorial, anh sẽ lại đó sau nhé.
Ngồi trong xe, chân nhấp chân ga, Túy lại nhớ đến Nhàn, không biết giờ này cô ngủ chưa? Nhìn đồng hồ, thấy kim chỉ đã mười hai giờ đêm, Túy lại cảm thấy ruột mình thắt lại vô cớ, chắc hồi tối ăn vội nên bụng đói. Túy ráng lách xe ra lane phải để tìm lối ra, kiểu kẹt xe này thì phải kiếm đường trong đi cho mau. Vừa nhìn chừng xe bên cạnh, Túy gọi điện thoại cho Nhàn, điện thoại reng một hồi lâu, không thấy Nhàn bốc lên, có thể cô đã ngủ rồi.
Ra khỏi freeway, Túy thở phào, nhấn chân ga. Trong làn mưa dầy đặc, hình như có một bóng trắng lao vụt ra ngay đầu xe anh, đường trơn, xe đang lao với tốc độ nhanh, Túy hốt hoảng thắng xe nhưng không kịp. Chiếc xe quay chao đi xém tông vô bờ lề bên kia đường. Túy vội vã đậu xe vô lề, tắt máy xe, nhìn ra ngoài. Đường chung quanh không một bóng xe, khúc rẽ này vắng vẻ, nhìn xuống đường, Túy giật thót mình khi thấy một xác người trắng toát nằm đó không xa. Túy lấy hết can đảm, mở cửa xe, mặc cho trời dang mưa, chạy ra nhìn cho kỹ. Đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, anh vừa đi lại gần cái xác vừa hy vọng người đó còn sống. Đó là một cô gái, mái tóc dài che phủ hết mặt cô, cô mặc áo ngủ mỏng manh màu trắng, chân không mang giầy. Túy vén mái tóc cô gái, anh tính đưa tay ra rờ mũi xem chừng. Một hình ảnh khủng khiếp đập vào mắt anh, người con gái đó không ai xa lạ, chính là …Nhàn! Trong kinh nghiệm bác sĩ của Túy, đây có lẽ là một cái xác ghê rợn nhất mà anh từng gặp, mắt Nhàn trợn trừng, đôi măt đẹp sâu thẳm từng nhìn Túy âu yếm tình tứ, nay không còn sức sống, trắng dã, máu từ trong miệng Nhàn ứa ra nhỏ xuống chiếc áo trắng sũng nước mưa, đôi môi đỏ mọng xinh tươi của cô nay đã trở thành màu tím thẫm, mặt cô trắng như tờ giấy. Hiển nhiên cô đã chết, và người lái xe đụng cô là Túy. Nghĩ tới đây, Túy buông vội cái xác xuống, chạy mau lại chiếc xe Volvo của mình, anh phải chạy cho xa, càng nhanh càng tốt.
Một tay Túy run rẩy vặn chìa khóa nổ máy xe, tay kia xập cửa lại. Túy chạy xe trên đường vắng, chạy không định hướng, đầu óc còn lởn vởn hình ảnh ghê rợn của Nhàn. Túy lẩm bẩm:
-Anh đã giết em …anh không muốn như vậy đâu …Tha lỗi cho anh nghe Nhàn.
Không hiểu vì thấm nước mưa hay sao, tự nhiên Túy thấy lạnh buốt, trong xe như có một luồng gió lạnh ở đâu thổi tới. Túy giật thót người, anh ráng gồng hết bao nhiêu bắp thịt ở cổ lên để từ từ quay sang bên cạnh. Trên chiếc ghế đối diện …Nhàn ngồi lù lù ở đó, nhe hàm răng đỏ ối những máu ra cười với anh! Cũng nụ cười ấy, hàm răng ấy, lúc trước dễ thương và mời gọi bao nhiêu thì bây giờ mang lại cho Túy một niềm ghê sợ, anh kinh hãi á khẩu, không nói được lời nào. Nhàn âu yếm đưa tay ra sờ mặt Túy, cử chỉ cô thường làm với anh, tay cô lạnh như đá. Túy ngồi như bị đóng đinh, anh tưởng chừng mình đang ở một thế giới nào khác, trong thế giới đó không có sự sống. Chiếc xe lao vun vút không người điều khiển, đâm xiên xiên vô trườn dốc trên con đường Cherry, trước khi bắt vô con đường ngoằn ngoèo lên dốc cao. Xe Túy đụng vô một thân cây ở trong khu rừng thưa, đầu anh đập mạnh vô tay lái, anh đã bất tỉnh liền ngay sau đó …
Tỉnh dậy, Túy ôm đầu ngơ ngác nhìn chung quanh, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Túy nói thầm:
-Mong là mình chỉ nằm mơ thôi, tất cả chỉ là ác mộng …Nhàn chưa chết …
Nhìn vô đồng hồ tay, thấy đã gần ba giờ sáng, Túy giật mình, nhìn ra ngoài xe, mưa đã tạnh, bóng đêm im lặng trong khu rừng vắng. Túy hơi nhăn mặt khi thấy đầu và tay nhói đau. Túy thử nổ máy xe, may quá, chiếc Volvo cứng cáp lúc này là một vị cứu tinh cho anh, máy vẫn nổ đều, anh thử de xe lại để lấy trớn, chiếc xe hơi bị khựng lại như bị chắn bởi vật gì, chắc la` một cành cây to, mặc kệ, Túy phải đi khỏi chỗ này, anh rú ga cho xe chồm lên ra sau. Hình như có một tiếng vọng xa xôi, tiếng thét thê thảm đâu đó, Túy giật mình, nhìn lên kính chiếu hậu, một con quạ đen vụt đập cánh bay lên tàng cây mờ mờ. Nhìn sang ghế xe bên cạnh, Túy thấy trống trơn, bỗng tay anh lại run lên, trên nệm ghế da, một vũng nước mưa còn đọng ở đó. Cả đêm thần kinh căng thẳng, Túy thật là mệt mỏi, anh lái xe chầm chậm lên con dốc. Anh lục túi tìm điện thoại để kêu về nhà. Chuông reo một hồi lâu thì có tiếng mẹ anh:
-À lố, Túy đó hả con? Trời ơi, cả đêm con làm mẹ sốt ruột, con Tâm đã vô nhà thương rồi sanh rồi. Con đi đâu vậy?
Túy nói nhanh cho qua:
-Con bị đụng xe nhưng không sao, bây giờ con về liền.
-Sao thế con? Mẹ lo quá có ngủ được đâu, mưa gió thế này, thôi, con về rồi chở mẹ đi ra nhà thương luôn, hèn chi mẹ cứ nóng ruột mãi, ở nhà một mình chắc mẹ phát điên.
Túy cũng mong là bây giờ có mẹ ở bên cạnh, anh cảm thấy cô đơn và sợ hãi. Khi Túy tới nhà thương, Tâm đã được chuyển qua phòng dưỡng bịnh, nàng có vẻ mệt mỏi. Em bé sanh non hơn một tháng, đó là một bé gái. Bác sĩ Đăng, bạn của Túy, bắt tay chúc mừng anh đã được làm cha. Bác sĩ Đăng vui vẻ:
-Bà nhà sanh hơi khó vì thiếu tháng, nhờ có tôi chích thuốc giảm đau nên chỉ đau bụng có hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng baby sẽ phải nằm trong lồng kiếng một thời gian. Thôi, ông mau vô thăm dzợ con đi, bả đang giận ông đó!
Tâm hờn mát nhìn chồng:
-Mẹ nói cho em nghe rồi, anh mất hồn mất vía rồi sao, đụng xe không kêu cho em khỏi mong?
Túy cười gượng:
-Đâu có gì, em có đau nhiều không?
-Nếu có anh ở bên cạnh thì em sẽ đỡ đau nhiều hơn, anh đã bế con chưa, con mình giống ai vậy anh?
Đứng bên ngoài, Túy nhìn vô lồng kiếng, gương mặt em bé đỏ chót, môi như bôi son, mày đậm, mi dài. Túy mỉm cười với con, bỗng anh trố mắt nhìn trừng trừng, trên cái miệng nhỏ nhắn đang há ra, một chấm nốt ruồi đen ở môi trên thật đậm!!!
Bà mẹ Túy đứng sau lưng anh, khen con bé dễ thương, giống bố. Bà cụ hớn hở:
-Túy này, mẹ đã bàn với vợ con rồi, nếu là con gái, mình đặt tên nó là Nancy, con nghĩ sao?
—
Sau này, Túy mới biết thì ra Nhàn đã tự tử chết ngay sau khi anh rời khỏi nhà cô đêm hôm đó. Cô dùng dao lam cắt đứt mạch máu ở cổ tay, chết với tư thế nằm trên giường, trên người mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Bóng trắng mà Túy đụng phải ở khúc quanh chỉ là hồn ma của cô . Tuy không phải giết Nhàn, nhưng Túy vẫn luôn nghĩ là anh đã gián tiếp gây nên. Anh đã cứu Nhàn sống lại và cũng đẩy cô vào một cuộc tình không lối thoát . Có một điều mà cả vợ lẫn mẹ Túy đều không biết, thật ra em bé Nancy không giống anh, nó giống Nhàn! Anh sợ phải đối diện với con, đêm đêm thường ra quán rượu uống giải sầu.
© 2012, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )