Dòng họ nhà em bị vong theo
Bác tôi mất năm 2003 vì ung thư gan, có lẽ do di chứng của rượu. Năm đó tôi học lớp 6, ít gặp bác vì ở xa, chỉ nhớ mỗi lần lên quê ngoại chơi đều thấy bác uống rượu. Hồi đó tôi còn nhỏ, từng thử uống rượu thấy cay quá nên khóc um lên, được bác dỗ mãi mới nín. Giờ nghĩ lại thấy buồn cười.
Tin bác mất đến khi tôi sắp được nghỉ hè. Bố, bác cả, bà ngoại và tôi tức tốc về quê. Hồi đó còn bé, tôi không buồn lắm, chỉ thấy háo hức được về quê, ngồi ô tô ngắm cảnh. Quê tôi ở Thanh Thủy, Phú Thọ, cách nhà hơn trăm cây số, đi ô tô mất 4 tiếng, phải đổi xe hai lần. Hồi nhỏ, mẹ tôi hay bắt nhầm xe, lên đến nơi bị mấy bác tài xế mắng suốt. Đi xa vậy mà tôi chẳng buồn ngủ, trong khi bố và bác đã ngáy o o, chỉ có bà ngoại ngồi khóc thầm, chắc thương bác tôi mất sớm, mới 42 tuổi.
alt văn khấn
Đến nơi đã quá trưa, nhà bác chỉ còn vài người dọn dẹp. Bà ngoại vừa đến đã khóc, chạy đến bên quan tài, mọi người sợ bà ngất nên kéo ra nhưng bà cứ vùng vằng. Bác tôi ra đi để lại vợ và hai con nhỏ, ai nhìn cũng xót xa. Bác gái dọn cơm cho chúng tôi ăn nhưng tôi không nuốt nổi cơm cúng lạnh ngắt nên ra sau nhà chơi.
Nhà bác là nhà ngói bình thường, phía sau là quả đồi thoai thoải, trồng đầy sắn. Hồi bé tôi hay lên đó chơi đuổi bắt, làm gãy cả sắn bị bác mắng suốt. Tôi mò lên đồi, vừa muốn xem lại khung cảnh xưa, vừa muốn đi vệ sinh. Đi được một đoạn thì thấy người mặc đồ đen trắng, đội mũ cối đứng quay lưng về phía tôi. Tôi nghĩ chắc ai cũng lên đây đi vệ sinh nên không để ý. Nhưng khi đi vệ sinh xong, nhìn lên vẫn thấy ông ấy đứng nhìn chăm chú vào bụi cây. Thấy lạ, tôi gọi: “Chú ơi, chú làm gì đấy?”. Gọi mãi không thấy trả lời, tôi tò mò chạy lên xem nhưng càng đi càng thấy xa. Mệt quá tôi quay xuống, nghĩ bụng chắc ông ấy say rượu ngủ quên trên đó. Xuống gần đến nhà, tôi ngoái lại nhìn thì không thấy ai nữa.
Tối đến, vì ở quê vắng vẻ, bố, bác cả và tôi ngủ lại nhà bác. Ở quê, 9 giờ tối là đã yên ắng. Tôi được ngủ trong nhà, giường kê cạnh quan tài, bố và bác Đại ngủ ngoài sân. Trong buồng còn giường nhưng vì bác tôi nằm đó trước lúc mất nên chỉ có bác gái và hai em họ tôi ngủ. Tôi muốn ngủ cùng cho đỡ sợ nhưng mọi người bảo phải kiêng.
Tôi ngủ với bà ngoại. Bà mệt nên ngủ trước, còn tôi trằn trọc mãi không ngủ được, chắc vì lạ nhà lạ giường, cũng có thể vì sợ. Trời mùa hè mà tôi rét run, chắc do hơi lạnh từ quan tài.
Nằm một lúc thì tôi thiu thiu ngủ. Bỗng thấy lạnh nên tỉnh giấc. Giường tôi nằm đối diện cổng. Mắt tôi lờ đờ nhìn ra thì thấy bóng đen lùi lũi bước vào. Trăng sáng nên tôi nhìn rõ là một người phụ nữ, đầu đội nón sùm sụp, trên vai đeo cái bị, dắt theo một đứa bé. Lúc đầu tôi tưởng trời sáng rồi, có bà hàng xóm sang rủ bác gái đi chợ. Nhưng bà ấy cứ lùi lũi đi vào không nói gì, lại đi rất nhẹ, như đang bay. Bà ấy đi qua chỗ bố và bác Đại nằm mà họ vẫn ngủ say. Rồi bà ấy đứng cạnh quan tài. Tôi muốn gọi bà ngoại dậy nhưng sợ bà kia biết tôi thức. Tôi cố nhìn xem bà ấy là ai nhưng không được vì đèn dầu quá mờ, bà ấy lại đội nón che kín mặt. Đứa bé đi cùng thì lạ lắm, hình như không có khuôn mặt, chỉ là một khoảng trắng phẳng lì. Một lúc sau, bà ấy quay người đi ra phía cửa. Lúc vào tôi thấy bà ấy đi từ cổng vào, nhưng lúc ra thì không thấy bà ấy đâu cả. Sợ quá, tôi nằm im thin thít rồi ngủ lúc nào không hay.
Đưa Bác Về Nơi An Nghỉ Cuối Cùng
Sáng hôm sau, mọi người chuẩn bị đưa quan tài đi chôn. Tôi mò dậy, người hơi mệt vì chuyện đêm qua. Đi qua quan tài, tôi nhìn xuống chỗ người phụ nữ đêm qua đứng thì thấy một vũng nước đã khô gần hết. Sợ quá, tôi chạy ra sau nhà rửa mặt. Không khí buổi sáng ở quê thật dễ chịu.
Đang đánh răng thì nghe bác gái quát ầm lên. Chạy lên xem thì thấy bác đang càu nhàu chuyện mấy con chuột làm đổ ảnh thờ của bác trai. Tôi nổi da gà, nghĩ đến chuyện đêm qua. Chẳng lẽ người phụ nữ đó đã lật ảnh thờ? Nhưng nếu vậy tôi phải nghe thấy tiếng động chứ. Cố xua suy nghĩ đó đi, tôi lại ra sau nhà đánh răng tiếp.
alt đám tang
Gần trưa, có người đẩy xe bò ma đến. Nghĩa trang cách nhà bác một đoạn khá xa. Lúc đưa quan tài ra đồng, bà ngoại và bác gái khóc to. Mấy đứa nhỏ vẫn cười đùa, chắc chúng còn quá bé để hiểu chuyện.
Đúng giữa trưa, mọi người chuyển quan tài lên xe. Bốn thanh niên xông xáo vào bê nhưng kêu nặng quá, không bê nổi. Bác tôi vốn nhỏ người, lại ốm yếu, chắc chỉ hơn 40 cân mà mấy thanh niên không bê được, như bên trong là tảng đá. Mọi người nghĩ bác tôi không muốn rời khỏi nhà nên bác gái vào thắp hương khấn vái.
Khấn xong, mọi người vào bê thì thấy nhẹ tênh. Nhưng vừa ra đường cái thì lại nặng như cũ. Bác gái lại phải khấn, khấn xong xe lại đi được. Từ đó ra đến nghĩa trang, nhiều lần như vậy. Cuối cùng bác tôi cũng chịu nằm xuống đất.
Bí Ẩn Về Hai Con Chó
Sau nhà bác tôi có xích hai con chó đen, một con tên Lu, một con tên Tô. Hôm có đám, bác gái xích hai con chó lại vì sợ chúng cắn người. Tôi hay mang xương cho chúng ăn, hồi đó ngây thơ nghĩ chơi với chúng, cho ăn thì chúng sẽ không cắn.
Tối hôm đó, thấy chúng gừ gừ, bác gái nghĩ chúng muốn đi vệ sinh nên thả ra. Vừa cởi xích, chúng chạy ra ngõ. Lúc sau, chúng tôi đang ngồi nói chuyện ở hiên nhà, bố tôi nằm võng. Con Tô đi vào, nhảy lên võng ngồi đung đưa. Bác Đại đuổi xuống, nó lại nhảy lên. Bác bực quá cất võng đi thì nó lủi mất.
Lúc đi ngủ, bác gái gọi hai con chó về xích lại nhưng không thấy đâu nên đóng cổng đi ngủ. Bác gái ngủ với hai em họ tôi trên giường bác trai nằm trước lúc mất. Bác gái vừa bật điện thì thấy con Tô nằm trên giường từ lúc nào. Hai đứa nhỏ vẫn ngủ say. Nghe bác gái hét, bác Đại và bố tôi chạy vào. Mọi người sững người vì biểu hiện kỳ quái của con chó. Họ đuổi nó xuống nhưng nó không chịu đi. Hai đứa nhỏ thức giấc khóc ré lên. Bố tôi lấy cành dâu quất đuổi thì nó tru lên rồi chạy mất. Bác gái cứng đơ người, vội đi thắp hương cho bác trai. Trong đầu ai cũng nặng trĩu.
Khuya đó, tôi mới ngủ được. Lần này tôi xin ngủ với bố và bác. Đang thiu thiu ngủ thì nghe tiếng cười the thé vọng từ cổng vào. Một lúc sau thì nghe tiếng chó sủa, rồi tru lên, sau đó im bặt, chỉ còn tiếng chó rít rít như bị mắng. Tôi run quá, nép vào bố và bác. Cố dỗ giấc ngủ nhưng tiếng cười cứ ám ảnh. Một lúc sau tôi mệt quá ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, vừa mở cổng, bác gái tôi hốt hoảng vì thấy con Tô và con Lu nằm chết ngay cửa, trên người chi chít vết cắn. Hai con nằm cách nhau khoảng 3 bước chân, con Tô nằm gần cổng hơn. Nhìn kỹ thì thấy có vết cào ở cổng. Bác gái nghĩ chúng đã cố vào nhà nhưng không được. Người ta bảo chó cắn ma, nhưng hai con Tô và con Lu thì bị ai cắn? Mọi người vội mang hai con chó ra sau vườn chôn cất. Chuyện về hai con chó cũng dần chìm vào quên lãng.
© 2012 – 2024, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )