Hồn Ai Đã Hoá Quỷ Phần 2

0

Khi bóng đêm bao trùm ngôi làng yên tĩnh

Năm đó, vào một đêm đông giông bão. Ông Hoài đi ra đồng thì chợt bắt gặp một người con gái áo trắng. Cô ta đứng thất thểu ở gốc cây đa đầu làng. Giữa trời mưa giông, sương mù lại hơi đậm nên ông Hoài chẳng nhìn rõ là ai. hon-ai-da-hoa-quy-phan-2hon-ai-da-hoa-quy-phan-2

Khi ông tới gần để muốn hỏi chuyện thì người con gái ấy đột nhiên biến mất. Ông Hoài hoảng quá nghi là ma cỏ, về kể cho bà Ích biết chuyện này thì bà chỉ chửi ông là dở hơi và nghĩ quẩn. Nhưng bà nào có biết, hồn Yến cứ bám theo ông đeo đẳng không rời từ lúc bấy. Cứ mỗi khi ông Hoài ra đồng luôn có một người con gái theo đến đầu đường. Và cứ mỗi khi ông Hoài cất tiếng gọi, cũng là lúc nó biến mất không còn chút tăm hơi.

Nó cứ đeo đẳng ông mãi như vậy. Cho đến nửa tháng sau thì cũng là lúc nó hành động.

Hôm ấy ông đi làm đồng về, trời nhá nhem tối. Bà Ích kể từ chiều đã qua nhà bác Hiền phụ giúp đám giỗ. Nên lúc ấy trong nhà không hề có người. Nhưng mà lạ thay cửa nhà vẫn mở toang.

Ông vào nhà, lại nom thấy có bóng người lui cui ngồi ở góc giường, tóc người ấy xõa ra khiến ông không nhìn rõ mặt. Người ấy chải tóc, miệng lẩm bẩm gì đó ông nghe không rõ. Ban đầu ông còn tưởng đó là bà Ích, nên yên trí ngồi xuống ghế băng, rồi đem ấm trà ra pha. Uống trà được một lúc, ông mới thoải mái cất giọng và hỏi bóng người ở góc nhà:

– Trời thì tối om om như thế này, mà sao bà không bật cái đèn điện lên cho nó sáng. Gớm chứ cứ tiếc được vài cái đồng bạc lẻ thì có được cái tích sự gì, đến khổ. Cứ bật đèn lên để muỗi nó thấy sáng nó còn bay đi hết, tôi bị muỗi nó đốt rát chân rồi đây này…

Người trong góc giường vẫn không nói gì, chỉ vuốt ve mái tóc hồi lâu. Ông Hoài thấy sự lạ, bèn đặt chén chè xuống bàn, rồi tiến đến gần cái cột nhà, tự bật bóng đèn lên nhìn cho rõ.

Vừa bật xong cái bóng đèn, ông quay lưng lại thì người ngồi góc giường đã biến đâu mất, chỉ còn lại một cái lược ngà nằm trên chiếc chiếu cói.

Ông Hoài hoảng quá, ú ớ không nói được gì. Đúng lúc có giọng bà Ích vọng từ ngoài cổng:

– Chịu cái nhà ông này, ra vào thì gắng mà khép cái cổng lại. Để mở thế này gà nó xổng khỏi vườn ra ngoài hết thì ai đi lùa?

Bà làu bàu, dắt cái xe đạp vào trong sân, rồi đóng lại cánh cổng sắt.

Khi bà vừa vào nhà, bắt gặp đôi mắt mở to đầy vẻ kinh hãi của ông Hoài đang kinh sợ nhìn về góc giường. hong-ban-thohong-ban-tho

Liền giật mình vội hỏi:

– Trời ơi, ông bị làm sao thế kia, lại trúng gió hả?

Rồi bà hối hả sấn lại gần, nắn bóp chân tay cho ông. Ông Hoài liên tục lắc đầu, một lúc sau thì mới nói được vài câu:

– Tôi vừa mới thấy có người ngồi ở cái góc giường đằng kia kìa, rõ ràng là ngồi chải tóc, còn nói cái gì đấy. Tôi còn ngỡ là bà, ai ngờ bật đèn lên thì thoắt cái đã không thấy nó đâu…

Nghe đến đây, hai mắt bà Ích chợt đảo đến góc giường, nơi bà nhìn thấy chiếc lược ngà sờn cũ năm nào. Bà chạy đến cầm chiếc lược ấy lên rồi ngạc nhiên nói:

– Ơ, đây là cái lược ngà hồi mẹ mất để lại cho tôi mà. Trời ơi, tôi còn cứ tưởng là mất hẳn không tìm được, hóa ra là nó nằm ở đây…

Ông Hoài gấp giọng:

– Đấy, chính là cái lược ấy, khi nãy chính là cái lược mà nó chải. Giờ người thì mất, lược thì vẫn còn…

Bà Ích xua tay:

– Thôi! Lại nói vớ vẩn, rồi giống mấy cái lần mà ông nhìn thấy bóng người con gái áo trắng ở đường đồng chứ gì, lại thần hồn nát thần tính cả thôi. Giờ người ta hay có cái bệnh về đằng tâm lý, tưởng tượng ra những thứ lung tung. Để nay mai tôi đưa ông lên viện huyện khám xét thử xem, chứ không để lâu khéo hóa thần kinh chứ chẳng đùa…

Ông Hoài cố sống cố chết lắc đầu khẳng định nói:

– Không, rõ ràng là tôi tận mắt nhìn thấy mà lại, không thể nào mà lại nhầm được. Vì chính khi nãy nó chải cái lược ấy, mà giờ này cái lược còn người thì lại mất. Thế thì không thể nào là do tôi hoa mắt hay tự tưởng tượng ra được…

Bà Ích ngẩn người, rồi giơ chiếc lược đưa lên trước mặt nhìn kiểm chứng, cũng thấy lời ông Hoài nói có vẻ có lý. Không dưng cái lược này lại xuất hiện ở đây như thế được, hẳn là phải có nguyên do. Tuy vậy, bà không đồng tình cũng không khẳng định, chỉ nói:

– Cứ cho là có ma quỷ gì đó nó lẩn quẩn quanh đây. Nhưng nếu nó muốn làm gì thì đã làm rồi, chứ chẳng chỉ dọa xuông như thế. Để mai tôi qua bà cô họ hỏi thử xem, bà ấy mấy năm nay cũng lập điện thờ chúa nên khéo biết việc này đấy.

Ông Hoài thở dài phất tay nói:

– Thôi cứ tạm thế đã, rồi bà đi nấu cơm đi. Cả ngày hôm nay hì hục ngoài đồng đã được hạt cơm nào vào bụng đâu!

Bà Ích cười, trỏ tay vào rỏ xe đạp ngoài sân rồi nói:

– Tôi đi giúp đám giỗ, cũng mang về được tí thức ăn, chỉ cần hâm nóng cái chỗ ấy lên là tối nay hai vợ chồng mình cũng chẳng phải nấu gì nhiều!

Nói xong, bà đon đả chạy lại chỗ chiếc xe đạp, thoạt đầu thò tay vào cái rỏ, bỗng liền thảng thốt kêu lên:

– Rõ ràng là cái túi bóng thức ăn khi nãy tôi vẫn còn để đây cơ mà. Sao giờ lại không cánh mà bay đi đâu được nhỉ, hay là cái rỏ thủng nên rơi mất?

Bà Ích căng mắt nhìn vô cái rổ xe, rồi rõ ràng nhìn thấy là nó không hề bị thủng. Hay là có khi nào con Ki nó ngửi thấy mùi đồ ăn, rồi nhân lúc bà vào nhà đã nhảy chồm lên cái rổ, cắp mất túi thức ăn đi hay không?

Con Ki là con chó trắng bà nuôi cách đây một năm trời, Ki càng lớn càng khôn lại hiểu ý chủ. Trước nay chỉ cần bà nói một là nó hiểu hai, mà tính nó xưa nay chưa bao giờ dám ăn vụng. Nên việc ấy bà Ích nghĩ là khó xảy ra những vẫn quen miệng muốn gọi. Vì thói đời của loài động vật xưa nay dù có khôn lanh đến đâu, thì chắc hẳn cũng có lúc chúng mắc phải lỗi lầm theo bản năng của loài. con-kicon-ki

Nghĩ đoạn, bà liền chống tay vô hông quát to:

– Ki, Ki đâu?

Bà gọi to như thế, thì một lát sau liền thấy bóng con Ki lười nhác từ cạnh cái đống rơm nhổm dậy đi về phía bà. Nó còn ngáp ngủ như chưa được ngủ đã, chứng tỏ là vừa rồi nó vẫn còn đang ngủ chứ chẳng thể thức mà cắp mất túi thức ăn của bà được.

Bà Ích phân vân quá, không biết phải làm sao thì tiếng ông Hoài đã vọng ra:

– Bà tìm cái gì ở ngoài đấy, không thấy cái đĩa thức ăn đang ở trên ban thờ à? Bày biện thì rõ là đẹp như thế mà còn quên hay sao?

Ông Hoài lười nhác trỏ tay chỉ lên cái mặt ban thờ, nơi đang có cái đĩa thức ăn bày biện ngay ngắn đẹp mắt. Bà Ích ngạc nhiên quay lại nhìn.

Một lát sau nét mặt bà chợt chuyển sang tái mét rồi nói:

– Thôi chết rồi ông Hoài ơi, lời ông nói quả là không có sai đâu, nhà mình có ma nó ám rồi!

Ông Hoài giật bắn mình, người run mà tay phát lạnh. Trước nay bà Ích vẫn là người cứng miệng nhất nhà. Nhiều lần ông gặp cái bóng người kia mà bà Ích vẫn khẳng định là không có việc ma quỷ, khiến ông cũng an tâm phần nào. Ấy vậy mà giờ đây chính bà cũng đã mở miệng thừa nhận là quả thực có ma xuất hiện, thì cái bức vách niềm tin cuối cùng của ông có thể bấu víu, cũng đã bị sụp đổ.

Ông Hoài hoảng sợ nói:

– Thế thì phải làm sao đây? Từ xưa đến nay nhà mình có ăn ở thất đức với ai đâu mà ma nó theo được?

Bà Ích lắc đầu:

– Ma quỷ thì khó nói lắm, nhưng nếu nó đã theo mà ám quẻ mình thì hẳn là phải có lý do. Cái bóng người áo trắng mà ông nhìn thấy có lẽ là thật, vậy thì rất có thể từ khi ấy nó đã theo dáng ông về tận nhà. Tính từ cái lúc ông kể cho tôi nghe chuyện ấy, thì cũng đã được đến nửa tháng trời rồi. Mà ngày hôm nay nó mới hành động, vậy thì hẳn là sau này nó vẫn sẽ tiếp tục hại nhà mình, chỉ có điều là sẽ rất chậm thôi đấy!

Ông Hoài càng hoảng, nói:

– Thế bây giờ thì mình phải làm sao hả bà?

Bà Ích thoáng lau mồ hồi trên mặt, rồi bước đến gần cái ban thờ, nhìn vô cái đĩa thức ăn được bày biện đẹp mắt. Chợt bà thoáng thấy có cái mảnh giấy nhàu nát được kê ở dưới đĩa. Bà run tay nhấc cái đĩa lên, rồi cầm lấy mảnh giấy, đưa ra cái bóng đèn điện soi kĩ xem nó là thứ gì.

Cái mảnh giấy cũ nhàu nát, lại ướt nhẹp tả tơi. Trong ấy có loáng thoáng vài chữ đã phai mực, bà phải cố gắng căng mắt ra lắm thì mới đọc được dòng chữ trong ấy: “Con… dâu… hiếu kính… bố mẹ…”

Đọc được một nửa thì bà Ích liền quăng vội mảnh giấy mà ngã thụp xuống đất tái xanh mặt. Vì cái nét chữ trên mảnh giấy khi bà vừa đọc xong thì cũng trở nên nhòe đến mức tan biến trong cái lớp nước.

“Con dâu hiếu kính bố mẹ!” Những chữ này rốt cuộc là có ý gì? Từ hồi nào tới giờ bà có mỗi Huy là con trai, mà Huy thì sớm đã đi du học còn chưa có lấy vợ, vậy thì cô con dâu ấy ở đâu ra?

Bà Ích ngồi thừ một lúc lâu, ông Hoài phải cố sức lắm thì mới lay được bà ngồi thẳng dậy mà gặng hỏi:

– Trời ơi bà làm sao thế? Thế trong cái mảnh giấy ấy nó ghi cái gì mà lại khiến bà phát hoảng đến vậy?

Bà Ích xua tay thở dốc nói:

– Không xong rồi ông ơi, ma nó ám nhà mình thật rồi! Nó còn tự xưng nó là con dâu của vợ chồng mình kia kìa, nó muốn hiếu kính mình nên mới bày đĩa thức ăn như thế. Mà từ hồi nào tới giờ thằng Huy có lấy vợ đâu mà lại có con dâu nhỉ…

Nói đoạn bà phân vân, rồi chợt túm chặt tay ông Hoài rít lên:

– Hay là ông có con rơi con vãi gì ở ngoài mà giấu tôi, rồi giờ đứa con rơi của ông nó ăn ở thất đức hại chết người, nên ma nó mới về tìm vợ chồng mình mà trả thù?

Ông Hoài xua tay quát lên:

– Vớ vẩn, giải ngũ xong là tôi về quê ngay, ngày ấy chiến trường đánh nhau giữ mạng còn không xong, tòm tem với đứa nào sao được… Cái giống đàn bà như bà là chỉ hay nghĩ vớ vẩn thôi…

Ông Hoài nói đoạn liền tức giận, quay đầu ngồi xổm ở trên cái ghế đôn. Bà Hoài gạt nước mắt, rồi ngửa đầu nhìn lên chỗ ban thờ, ngẫm nghĩ một lúc mới nói:

– Được rồi, ông cứ ở nhà đi. Chuyện đã thế này thì ngay bây giờ tôi phải chạy qua nhà bà cô để hỏi cô ấy xem, chứ không thể để mãi như vậy!

Nói đoạn, bà Hoài đi ra sân, dắt cái xe đạp ra phía cổng. Mở cổng rồi phóng xe thoăn thoắt biến mất ở cuối con ngõ nhỏ…

Trong căn nhà, chỉ còn một mình ông Hoài là đang ngước nhìn lên cái ban thờ. Chính ông cũng hơi run vì cứ có cảm giác luôn có một bóng ma lẩn khuất đâu đấy quanh mình mà không nói rõ được.

Ông chẳng nhìn thấy nó, nhưng lại mường tượng nhớ lại cái bóng dáng ấy từ những lần trước đây khi ông gặp cái bóng người con gái áo trắng, rồi cũng có cảm giác như cái bóng người ấy đang nấp sau lưng mình vậy.

© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )

Leave A Reply

This website uses cookies to improve your experience. We'll assume you're ok with this, but you can opt-out if you wish. Accept Read More