Thứ đáng sợ nhất trên cõi đời này là gì?
Mở đầu
Khanh lơ đãng hỏi Phi khi cả hai nhìn lên bầu trời đang bắt đầu tối sầm, những đám mây đen đã sắp che kín bầu trời, chắc sắp có một trận mưa to. Mưa trái mùa.
- Là hôm nay tao không chạy được cuốc xe nào, con tao sẽ đói. Phi nhát gừng, hắn vốn không chịu nổi cái thói hay mơ mộng, suy tư vốn không nên có ở một con đàn bà như Khanh.
Khanh gãi gãi mái tóc nửa vàng nửa đen chưa nhuộm lại, lầm bầm:
- Còn tao thì sợ nằm mơ, tối qua tao lại mơ thấy nó.
Ảnh ác mộng
Những ngày mưa
Trời đất ngập ngụa nước, gió tốc nước bắn vào mái hiên nơi hai đứa đang ngồi chồm hổm ngó ra đường. Phi kéo chiếc xe sát vào trong rồi nhìn Khanh nói:
- Mày lên xe ngồi đi, ngồi đó một lát ướt đồ hết, bệnh chết cha.
Khanh ôm túi leo lên xe ngồi, cô nhìn Phi có chút cảm động, đúng là cái thằng “khẩu xà tâm phật”.
- Mày thật là ga-lăng với phụ nữ.
Khanh trêu, Phi chẳng nói chẳng rằng ngồi quay lưng vào, móc điếu thuốc ra quẹt lửa. Mùi khói thuốc rẻ tiền hăng hắc quyện mùi ẩm của đất, thêm tiếng mưa rơi ào ào tạo cho không gian tăm tối của trời chiều một vẻ buồn bã. Trong cái màn mưa trắng xóa mờ mịt đó, chợt Khanh nghe thấy tiếng đàn piano văng vẳng, tiếng đàn ở đâu giữa cơn mưa xối xả, giữa những mái nhà xiêu vẹo của xóm lao động nghèo ngoại ô thành phố. Hay chính là tiếng đàn ám ảnh cô trong những cơn ác mộng xuất hiện hàng đêm luôn khiến cô giật mình thức giấc lúc gần sáng rồi chẳng thể ngủ lại. Khanh luôn nhìn thấy cô ta, đúng hơn là một dáng người thấp thoáng, mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dày hững hờ buông xuống vai, đi lướt qua mặt cô trong mịt mùng sương khói. Rồi tiếng đàn đó nổi lên, là cô ta, khuôn mặt vẩn chìm khuất trong màu đen của tóc, cúi người trên những phím đàn. Những âm thanh ngày càng dữ dội hơn, Khanh kinh hãi khi nhìn thấy những phím đàn loang máu từ những ngón tay cô gái, Khanh thấy đau buốt ở tay, cô đưa tay lên thì…mười đầu ngón tay cô cũng nhầy nhụa máu. Lúc này, Khanh chính là cô gái đang ngồi đánh đàn. Đau…đau quá!… Khanh muốn ngừng lại nhưng những ngón tay cứ liên tục nhấn xuống không dừng, mổi khi một âm thanh phát ra là cô cảm nhận thấy sự đau đớn xuyên thấu tận tim.
Trong quán nhậu
- Ê…con kia, ngủ gục hả mậy? Dậy…dậy…khách kêu kìa…
Khanh ú ớ mở mắt ngơ ngác, nhìn thấy con Linh đang chống nạnh nhìn.
-
Bộ tao ngủ gục hả? Khanh nhìn quanh, cái quán nhậu vẫn ồn ào.
-
Mày xỉn hả? Con Linh cau có. Đừng có giả bộ mày, trốn xuống đây ngủ, sướng bỏ mẹ, đang lúc khách đông…thằng cha Tuấn gọi mày kìa. Không lo mà đi làm đi, ỷ thế được cha Tuấn cưng nên làm biếng hả?
Khanh nổi cáu:
- Con quỷ cái, tao tiếp rượu mấy thằng trong phòng Vip nãy giờ, mới ngồi nghỉ có một chút, cái thứ ranh con như mày mà dám nói nặng nhẹ với tao hả?
Con Linh trừng mắt, nó đang định sấn tới trả đòn thì một giọng đàn ông chặn nó lại:
- Hai đứa bây làm gì đó?
Không đợi trả lời, Tuấn nói tiếp:
- Đang lúc đông khách mà còn đứng đây kiếm chuyện. Con Linh vô phòng Vip. Còn con Khanh lên bar với anh. Mau, còn dứng dòm cái gì, muốn bị trừ lương hả?
Con Linh không dám cãi, ngoan ngoãn quay lưng đi, dù trong lòng còn ấm ức nên vừa đi vừa lầm bầm chửi thề.
-
Cái con bé này phải dạy lại cho biết điều. Tuấn nói:
-
Thôi đi, Nó còn nhỏ mà. Khanh thở dài. Hồi bằng tuổi nó em cũng ngông cuồng vậy. Để em vào trang điểm lại rồi lên.
Khanh loạng choạng bước vào phòng. Khuôn mặt cô nhợt nhạt son phấn trong tấm gương, Khanh tô son, dậm lại ít phấn, cô nhận ra dấu hiệu tuổi tác đã hằn lên khuôn mặt xinh đẹp vốn là niềm tự hào của cô, vài vết chân chim, những nếp nhăn mỏi mệt trên trán. Rõ nhất là khi cô đứng cạnh những cô gái trẻ măng như Linh, cái phơi phới của tuổi xuân nơi cô đã dần mất đi. Châm điếu thuốc, Khanh thở dài, cuộc đời cô mất đi trong những cơn say, trong khói thuốc, trong những cuộc vui…chẳng biết ngày mai. Lơ đãng, cô phà khói thuốc vào tấm gương, màn khói dần lan tỏa, hiện ra khuôn mặt cô, cô mỉm cười, nhưng…gương mặt trong gương đó chẳng hề có cảm xúc, nó nhìn cô trân tráo bằng cặp mắt đen tuyền đầy ma quái. Khanh giật bắn mình ngã bật xuống sàn, kinh hãi vội vàng chạy ra khỏi phòng đóng sập cửa lại. Hơi thở hổn hển, cô tựa mình vào cánh cửa, đưa tay lên ôm ngực cố giữ bình tĩnh.
Ảnh gương
Bar Phố Kiều
Bar Phố Kiều ngập ngụa khói thuốc, tiếng nhạc át đi những tiếng hú hét, cười đùa. Nhà hàng Tứ Hải là chốn ăn chơi sang trọng nhất ở khu Thanh Đa, ngoài khu ẩm thực sân vườn rộng rãi còn có một quán bar với đầy đủ trò ăn chơi giải trí dành cho những thượng khách mua vui. Bar có cái tên ấn tượng là Phố Kiều, tối nào cũng đầy khách, đúng như tên gọi nơi đây đầy những cô em chân dài xinh đẹp, sẵn sàng phục vụ tận tình cho các Thượng đế. Trong tiếng nhạc xập xình, những thân hình uốn éo trong những bộ váy ngắn, quấn quanh bốc lửa bên những cây cột. DJ mix nhạc như lên đồng. Tất cả sau cánh cửa bar khiến cho bất cứ gã đàn ông nào cũng muốn quên hết mọi chuyện trên đời.
Được Tuấn điều đến bàn khách Vip. Khanh nốc rượu như một con điên, vừa uống vừa cười hô hố, cô chơi trò oằn tù tì với mấy ông khách, luật chơi là nếu thua cô sẽ uống liền hai ly. Chẳng biết cô đã uống bao nhiêu, cười bao nhiêu, nhảy múa ra sao. Khanh chỉ muốn say, thật say, hy vọng cơn say sẽ làm cô quên hết mọi khắc khoải buồn phiền cho cái kiếp người đang mang. Mà cô cũng chẳng biết tại sao cô lại buồn, sao cô chẳng thể xem thân mình giản đơn như lời thằng Phi hay cáu mỗi khi cô làm phiền nó:
- Đ..m…con điếm như mày mà sao nhiều lời thế? Nếu vậy, sao mày không lo mà sống cho đàng hoàng tử tế đi!
Khanh nhếch mép cười:
- Cái thằng khốn nạn, không mở miệng thì thôi, mở ra là chửi. Mà…nó nói cũng đúng, cô làm điếm sao không an phận làm điếm cho xong.
Tiếng nhạc ngày càng cuốn Khanh xoáy tròn, ngập ngụa trong hơi men, những tiếng la hét vang dội trong óc. Khanh buông ly rượu rơi, đưa tay lên ôm đầu. Chợt cô thấy người mềm nhũn, đầu óc quay cuồng, Khanh khụy xuống, trước khi rơi vào vực sâu tăm tối cô chỉ kịp nhìn thấy Tuấn đang hớt hãi lao đến.
Những cơn ác mộng
Lại giai điệu đó vang lên, tiếng piano nhẹ nhàng, Khanh tựa cửa nhìn ra gian phòng sang trọng, cô gái đang ngồi bên chiếc đàn đắm mình vào bản nhạc, Khanh dụi mắt, hôm nay bên cạnh cô ta có một người nữa, một người đàn ông đứng bên cạnh, say mê nhìn cô gái đang mỉm cười hạnh phúc, Khanh nhìn không rõ khuôn mặt người đàn ông. Chợt tiếng đàn im bặt, cô gái từ từ quay lại nhìn cô, Khanh giật mình, cô ta đang khóc, mặt đẫm nước mắt. Chợt Khanh thấy nghẹn thở, cổ họng cô như bị ai bóp chặt, Khanh cố hớp lấy không khí, cô đưa tay lên cổ cào cấu cố thoát khỏi một bàn tay vô hình đang siết lấy cô…
Khanh bật dậy, thở hổn hển, chợt thấy đau nhói ở tay. Cô nhìn sang, nhăn mặt, chiếc kim truyền dịch đã bị bứt tung, một vệt máu dài chảy xuống tấm nệm trắng tinh. Khanh nhìn quanh, cô giật bắn mình khi nhìn thấy một khuôn mặt nhăn nheo sạm nắng nhìn cô chăm chú. Chưa kịp định thần thì bà ta đã nói:
-
Cô tỉnh rồi à? La hét gì mà ghê thế? Uống rượu cho lắm vào rồi quậy phá không để ai ngủ, tôi mất ngủ cả đêm vì cô đấy.
-
Tôi,…tôi đang ở đâu thế…?
-
Bệnh viện. Bà già nhát gừng
-
Sao tôi lại ở đây?
-
Còn chẳng nhớ cơ đấy, thật là, tụi trẻ bây giờ tệ quá, con gái con đứa gì mà say sỉn đến mức chẳng biết gì. Bác sĩ ơi, cô ấy tỉnh rồi này!
Khanh ngồi thừ ra cho bác sĩ kiểm tra, cô thấy miệng mình đắng ngắt, đầu đau nhức. Đúng lúc đó thì Phi đi vào, tay hắn xách theo một cái giỏ to.
- Mày bị ngộ độc rượu, thằng Tuấn đưa mày vào đây rồi nó gọi tao, bảo có rảnh thì đến xem mày, tao có mang cháo cho mày, ăn đi cho nóng.
Nhìn bàn tay thô ráp của Phi múc từng muỗng cháo bốc khói, Khanh chợt thấy đói. Phi ngồi nhìn cô ăn.
-
Sao mày cứ thế hả con kia? Sao lại uống nhiều thế? Mày muốn chết hả?
-
Mày đừng nói nữa, tao nhức đầu lắm! Khanh nhăn nhó.
Phi thở dài nhìn con bạn cứng đầu, bướng bỉnh. Từ bé cả ba đứa trẻ là Phi, Khanh và Tuấn đã chơi cùng nhau, do trạc tuổi, nhà lại gần kề nên ba đứa rất thân thiết. Khi đó, nhà Khanh rất giàu.
- Mày nhớ không, lúc trước cô Lan thường nấu cháo cho tụi mình ăn sáng. Phi nhắc lại, giọng bùi ngùi.
Khanh dừng ăn, mắt vẩn nhìn xuống tô cháo nhưng ánh mắt chợt như dừng lại ở một quá khứ xa xôi.
- Ờ, lúc đó mẹ tao biết mày thường phải nhịn đói đi học nên kêu tao rủ mày qua ăn chung.
Kí ức khiến cả hai chợt trầm ngâm im lặng…
Ảnh bệnh viện
Kết thúc
Khanh thơ thẩn đi dạo xung quanh những tàn cây xung quanh khuôn viên bệnh viện. Cô tò mò nhìn vào những phòng bệnh, những bệnh nhân nằm trên giường. Đi chán, cô ngồi xuống một chiếc ghế đá cuối sân, cô nhăn mặt, ghế còn ướt sương đêm và lạnh buốt. Giờ này chẳng có ai ra ngồi, xung quanh thật vắng vẻ, không khí thoáng đãng, mát lạnh của buổi sớm mai khiến Khanh tỉnh táo hẳn. Cô ngả người dựa ra sau thong thả nhìn lên bầu trời xanh. Khanh thở dài, chán ngán, đôi lúc cô mong mình không tồn tại giữa cái cuộc đời chó má mà cô thường rủa xả trong những cơn say, chợt cô thấy nhạt miệng, đã ba ngày nay Khanh không uống một giọt rượu nào, cũng không một điếu thuốc. Đầu óc tỉnh táo khiến Khanh khó chịu, bứt rứt. Khi không say cô hay suy nghĩ vẩn vơ, hay nhớ về những chuyện cũ xì mà cô thề với chính mình là không bao giờ nhớ lại. Như ngay lúc này cô nhớ mẹ, những lúc cô bệnh hay chán ăn, mẹ thường ngồi cạnh bên chăm chút dỗ dành từng muỗng cơm muỗng cháo. Những đêm cô khóc thét lên trong giấc ngủ vì những cơn mơ, bà lại ôm chặt cô vào lòng. Vậy mà…không biết bà sẽ thế nào khi thấy đứa con gái từng ngoan ngoãn của bà trở thành như thế này.
Chợt, một bàn tay run rẩy khẽ đặt lên vai Khanh, cùng giọng run run của một người đàn ông:
- Này cô!
Khanh giật mình quay ngoắt lại, cô nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của một người đàn ông luống tuổi, khi Khanh quay mặt lại ông ta mở to mắt như không tin vào mắt mình, môi ông run lên tựa như muốn thốt ra điều gì đó nhưng vì quá kinh ngạc nên không thành lời, rồi ông lảo đảo khụy xuống.
Ảnh người đàn ông
Những cơn ác mộng hằng đêm của cô sẽ chấm dứt, cô biết vậy. Còn những cơn ác mộng của kiếp người cô đang mang, hằng ngày… có lẽ từ hôm nay cũng sẽ không còn quá đen tối nữa.
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )