Kẻ Chế Tạo Quỷ: Bí Ẩn Của Quỷ Kiều
Khám Phá Sự Thật Khiếp Hoàng
Một Câu Chuyện Kinh Dị Khiến Bạn Rùng Mình
Trong một buổi sáng yên tĩnh, Long mở cửa tiệm tạp hóa cũ, bước vào căn nhà tối tăm, ẩm mốc và đầy bụi bặm. Anh cất giọng gọi to:
- Chú Luân, chú Luân ơi…
Không có bất cứ tiếng động hay âm thanh nào trả lời lại anh, dường như chú Luân mà anh nói không hề có ở đây.
ke-che-tao-quyAlt: Hình ảnh một căn nhà cũ kỹ, ẩm mốc và tối tăm, gợi lên không khí u uất và bí ẩn, nơi từng là nhà của nhà văn nổi tiếng Đào Văn Luân.
Long năm nay hai mươi hai tuổi, làm công tác biên tập viên cho một nhà xuất bản sách. Công việc của anh chủ yếu là chủ biên những bộ sách kinh dị, những tác phẩm ăn khách của các tác giả nổi tiếng. Cho xuất bản lại thành sách để thu lại lợi nhuận cho nhà xuất bản.
Đào Văn Luân là một trong những cây viết lớn, mà nhà xuất bản Lương Sơn của anh cần quan tâm. Những tác phẩm của Đào Văn Luân thường là những tác phẩm về những câu chuyện kinh dị gắn liền với đời sống. Những con quỷ sinh ra từ nhân gian, rất khát máu và đôi khi gian ngoan. Những câu chuyện của ông luôn làm cho người ta có cái cảm giác rờn rợn. Rợn từ câu từ cho tới lối hành văn, chỉ mới đọc qua thôi là đã khiến cho con người ta lạc vào bến mê không sao dứt ra nổi.
Nhìn khung cảnh trong căn nhà, theo đúng cái địa chỉ đề tên Đào Văn Luân, tác giả với bút danh Kim Sơn. Thì Long thấy toàn bộ căn nhà đều là những thanh giằng sập xệ, bụi bặm mốc meo như từ lâu đã không có người ở. Nơi này luôn có một cảm giác u ám đến kinh người, các góc cạnh trong nhà đều tối om như mực, nền nhà bụi bặm loang lổ những thứ gì như hết sức kinh tởm. Những thứ này nhìn qua, thảo nào lại có thể tạo nên một cây viết sặc mùi kinh dị như vậy. Âu cũng chính là do nơi ở của ông ta hình thành nên cái tính cách này.
ke-che-tao-quy-1Alt: Hình ảnh một căn nhà cũ kỹ, tối tăm và ẩm mốc, nơi từng là nhà của nhà văn nổi tiếng Đào Văn Luân, với những thanh giằng sập xệ và bụi bặm mốc meo.
Ông Luân kể từ trước đó có nộp cho nhà xuất bản Lương Sơn một dự án truyện kinh dị mang tên Quỷ Kiều. Dự án truyện kinh dị này được các chủ biên và tổng biên tập đánh giá rất cao. Sau khi tập một được xuất bản thì liên tiếp có những phản hồi từ độc giả, đòi hỏi câu chuyện cần phải có phần hai. Với sức nóng của Quỷ Kiều và doanh thu hứa hẹn của nó, nhà xuất bản đã thúc giục ông Luân mau chóng hoàn thành phần hai, và ông cũng đã đáp ứng. Thế nhưng kể từ tuần trước, đã là hạn cuối cùng phải nộp bài, mà Long vẫn không thể liên lạc được với ông Luân. Gọi điện thoại thì cũng chỉ thấy chuông điện thoại reo rồi để đấy. Sức ép từ tổng biên tập đã quá lớn, cuối cùng Long phải đích thân mò theo cái địa chỉ mà trước đây ông Luân có đề trong hồ sơ nộp bản thảo gửi cho nhà xuất bản.
Trên tập hồ sơ ấy có ghi địa chỉ, số nhà 33 ngõ Lăng Cầu, phố Kim Tiền. Địa chỉ này dẫn Long đến một khu ngoại ô vắng người, con phố Kim Tiền này là một con phố nằm trong một khu đô thị đã bị quy hoạch, xung quanh nhà cửa đều không có người ở. Kể cả khi vào trong ngõ rồi, thì cũng chỉ thấy lác đác có vài người, mà đa phần đều là những thành phần bất hảo trộm cắp hút chích. Căn nhà nằm sâu ở cuối ngõ, bên ngoài có cái biển đề tên, tiệm tạp hóa Luân Phương.
Có điều cái biển ấy đã bị mờ đi rất nhiều theo năm tháng, có thể trước đây ở đây cũng là một nơi tấp nập sầm uất. Nhưng không hiểu tại sao trải qua thời gian mà lại tiêu điều như vậy mà thôi.
Nhìn gian phòng ở bên dưới hoang tàn như vậy, gọi mãi mà không có tiếng trả lời. Long lại đành phải tự tiện mò lên tầng hai, theo tiếng gõ chân loẹt quẹt loẹt quẹt, anh đoán chắc là tầng trên đang có người.
Anh lại tiếp tục cao giọng gọi lớn:
- Chú Luân ơi, cháu là Long bên nhà xuất bản Lương Sơn đây chú!
Vẫn không có tiếng âm thanh đáp lại Long, mà vẫn chỉ có tiếng âm thanh lộc cộc, giống như tiếng giày gõ mạnh vào sàn gỗ.
Cái cầu thang tối đen hun hút, kéo dài lên mãi tít tận tầng trên, Long bước đi từng bước cực kỳ nặng nề và có cảm giác bất an luôn ập đến quanh mình.
Từ trên cái thứ ánh sáng heo hắt duy nhất, khiến Long có thể mường tượng được từng bước bậc thang mà bước vào, chầm chậm xuất hiện một đôi mắt đờ đẫn. Đúng lúc ấy Long liền ngước lên nhìn thì ngay lập tức giật mình, anh hơi hoảng sợ một chút nhưng nhận ra đó chính là ông Luân, chính là đại tác gia nổi tiếng với bút danh Kim Sơn mà lần trước anh đã gặp ông tại nhà xuất bản.
- Chú Luân!
Anh cao hứng liền gọi ông Luân một tiếng.
Đáp lại anh chỉ là một tiếng thở dài và nói:
- Cậu về đi, dự án truyện lần này xem ra tôi không thể hoàn thành nữa rồi, tôi hết sức xin lỗi…
Ông Luân nói xong liền quay đầu đi, Long hết sức kinh ngạc vì câu trả lời của ông. Nhưng anh nào có thể bỏ cuộc dễ dàng như thế, trước hết là anh đã mất công tới đây một chuyến thì phải được việc. Sau đó là nếu không được việc thì còn bị tổng biên tập quạt cho một trận, vậy cho nên chuyến này Long dù không thuyết phục được ông Luân viết tiếp thì cũng phải nghe được cái lý do thỏa đáng rồi mới đi.
Anh tiếp tục bước lên trên cầu thang, giọng nói hết sức khẩn thiết:
- Chú Luân, xin chú đừng quyết định vội vàng như vậy, dù gì thì đây cũng là dự án tâm huyết của chú. Sao chú nỡ lòng mà đem con bỏ chợ như vậy?
Từ trên lầu hai, cái tiếng thở dài của ông Luân lại vang xuống:
- Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng xem ra tôi đã sức cùng lực kiệt rồi, tôi chẳng thể chống lại nó được nữa. Ngay kể từ đầu, đáng lẽ ra tôi không nên tạo ra nó thì mới đúng…
Long ngạc nhiên liền hỏi:
- Chú Luân, sao chú lại nói như vậy?
Ông Luân chợt quát ngược lại đe Long:
- Tôi nói lần cuối cùng, cậu về đi, đừng để cho tôi phải nói thêm một lần nào nữa!
Long không nghe, toan bước lên thì đèn điện chợt sáng trưng. Ông Luân xuất hiện ở đầu cầu thang với hai mắt mở to trợn trừng nhìn anh rồi quát tháo nói:
- Cút ngay!
Không để Long nói thêm câu nào, thì ông Luân đã cầm ngay một cái cán chổi giơ lên trực đập bổ nhào về phía anh. Long bất giác phải quay đầu chạy ngược xuống tầng dưới, xem ra ông tác giả này viết truyện ma nhiều quá nên thần kinh có vấn đề rồi. Những lúc như vậy tốt nhất không nên dây vào. Bất đắc dĩ lần này Long đành phải từ bỏ ý định thuyết phục ông Luân tiếp tục dự án truyện của mình.
…
Rầm!
Tiếng vỗ mạnh xuống bàn, cái bàn tay to béo núc ních của tổng biên tập, hai mắt gã híp lại nhìn Long quát tháo nói:
- Đồ vô dụng! Tôi cho cậu thời hạn thêm hai ngày, nếu không đem bản thảo được về đây thì cậu cũng nghỉ việc luôn đi!
Tiếng tổng biên tập vơi dần sau cánh cửa gỗ, kể từ khi Long bước ra khỏi căn phòng đó thì cũng là lúc trong đầu anh luôn đau đáu suy nghĩ làm sao có thể giải quyết chuyện này.
Tại sao ông Luân lại có một cách hành xử lạ lùng như vậy? Đằng sau những chuyện này ẩn giấu những bí mật nào mà lại khiến một con người đang tâm huyết say mê vì bộ truyện của mình lại phải bỏ dở giữa chừng?
Trong đầu Long ong ong một mớ hỗn loạn, bất giác đâm sầm vào một người nào đó. Cái da thịt mềm mại, mùi hương thơm ngát liền khiến Long nhận ra mình đã đâm đầu vào một người phụ nữ. Người phụ nữ kêu lên những âm thanh suýt xoa rồi oán trách Long bằng giọng bực tức:
- Hay cho cái nhà anh này, đi đứng kiểu gì mà không chịu nhìn đường vậy?
Long ngẩng đầu ngước nhìn lên, thì liền nhận ra đó là Kiều Nhi, cũng là một biên tập viên trong nhà xuất bản Lương Sơn. Kiều Nhi năm nay hai mươi sáu tuổi, kém Long độ hai tuổi, là một cô gái hết sức xinh đẹp. Được rất nhiều người trong cánh đàn ông ngưỡng mộ, và xem nàng như là mục tiêu cao vời vợi cần phải chinh phục. Long cũng rất thích Kiều Nhi, chỉ có điều Long cảm thấy mình với không tới nên trước nay chưa từng bắt chuyện với cô.
Long nhìn Kiều Nhi rồi nói:
- Cho anh xin lỗi, vừa rồi anh mãi nghĩ mấy chuyện quá…
Kiều Nhi đứng dậy chỉnh lại bộ quần áo xô lệch, rồi quay sang nhìn Long nói:
- Có phải về chuyện của tác giả Kim Sơn không?
Long gật đầu ngạc nhiên:
- Phải, sao em lại biết được việc này vậy?
Kiều Nhi hơi thấp giọng tỏ vẻ chẳng vui vẻ gì mà nói:
- Tổng biên tập chỉ thị cho tôi lần này, phải cùng với anh hoàn thành chuyện ấy. Trần Đức Long, anh có biết là anh vừa mới kéo tôi chết theo anh rồi không…
Long lại gãi đầu gãi tai mà xin lỗi thêm lần nữa, Kiều Nhi cũng chẳng thèm để ý đến anh mà đã lập tức quay đầu đi thẳng, bỏ lại Long tiếp tục đứng tần ngần ở một chỗ.
Hết giờ, Long rời nhiệm sở trở về nhà, chuẩn bị bữa ăn tối và ăn một cách thật nhanh chóng. Sau khi hoàn thành việc lặt vặt cá nhân, Long bắt đầu lên mạng truy tìm tiểu sử và tung tích cá nhân của Kim Sơn, hay nói cách khác là anh phải tìm hiểu mọi thông tin liên quan đến ông Luân và phân tích ngay trong đêm nay, để chuẩn bị cho ngày mai tiếp tục đến nhà ông ta thuyết phục ông ta. Nhưng trước hết thì anh cũng cần phải tìm hiểu lý do chuyện lần này xảy ra khiến ông Luân từ bỏ viết bài, có phải là do liên quan đến chuyện gì trong quá khứ hay không.
Reng reng!
Chợt điện thoại từ trong túi quần anh vang lên, số điện thoại lạ.
Long nheo mày tự nhủ, không biết giờ này lại có ai muốn gọi anh đây, nhưng anh chỉ thoáng nghĩ qua trong đầu như vậy thôi. Anh nhanh tay nhấn nút trả lời:
- A lô!
Từ đầu dây bên kia liền có tiếng con gái vọng lại:
- Trần Đức Long!
Long không biết đầu dây bên kia là ai, nghe qua thì giọng nói rất quen nhưng anh vẫn phải hỏi lại:
- Ai vậy? Có phải Kiều Nhi không em?
Giọng nói bên kia chính xác là của Kiều Nhi, cô nhanh chóng trả lời xác nhận:
- Phải, là tôi đây…
Long trả lời:
- Đêm khuya như vậy em gọi anh có việc gì không?
Kiều Nhi bên kia đầu dây cười rất thích thú nói:
- Anh có rảnh không, tôi có một chuyện muốn nhờ anh, anh xuống nhà đi. Tôi đang đợi ở dưới nhà anh rồi…
Long thở dài một hơi liền cúp máy. Xem ra đêm nay anh lại phải thức trắng một đêm để tìm kiếm thông tin bù đắp lại. Cũng không biết tại sao cô nàng Kiều Nhi này nửa đêm nửa hôm lại mò đến nhà anh làm cái gì không biết.
Long bước xuống dưới nhà, mở cửa ra thì đã thấy Kiều Nhi siêu vẹo bước đi lệch lạc trực như sắp ngã. À thì ra là cô ta đang say rượu, cô ta vừa say rượu lại còn có vẻ gì đó rất bực tức nữa.
Long hắng giọng gọi:
- Sao, cô gọi tôi có chuyện gì vậy?
Kiều Nhi siêu vẹo lí nhí nói được một câu:
- Anh…
Thì liền bổ nhào về phía Long gục vào người anh mà lịm đi, Long hơi hốt hoảng, nhưng cũng nhanh chóng đỡ cô ta lên nhà, đặt cô ta lên chiếc giường nằm ngủ duy nhất của mình. Xong việc anh liền thở phào một hơi rồi tự chửi rủa:
- Cô hết chỗ ngủ rồi hay sao? Nhà tôi trở thành cái nhà công cộng từ khi nào vậy…
Nói xong anh liếc xéo qua nhìn Kiều Nhi một cái, nhìn cô đang say sưa ngủ ngon mà trông rất xinh đẹp. Có lẽ nếu vớ phải kẻ cơ hội nào đó thì hẳn là phải nhân lúc này cô đang ngủ say mà giở trò đồi bại, thế nhưng Long không phải hạng người như vậy, anh chỉ liếc qua một chút rồi đem chiếc chăn mềm trong góc giường đắp lên người cô. Sau đó lại quay lại bàn vi tính, tiếp tục công việc tìm kiếm thông tin về ông Luân.
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )