Những Ngày Kỳ Lạ Và Sự Trở Lại Của Quang Bảo
Ánh Sáng Vàng Tràn Đầy Khu Vườn
Ánh nắng vàng rực xuyên qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt dài đâm thẳng xuống mặt đất, làm nổi bật những hình sáng quái dị. Quang Bảo bước từng bước nặng nhọc tới trước cửa sổ có những song sắt đã hoen rỉ, đưa mắt về phía khu vườn sau nhà. Cậu thẫn thờ dõi theo từng chuyển động của vài chiếc lá đã khô héo, chỉ chực lìa khỏi cành. Đã cuối hạ, Sài Gòn vẫn oi bức, đến những cơn gió hiếm hoi thỉnh thoảng ùa qua cũng mang theo sự ngột ngạt đến khó thở.
khu-vuon-sau-nha“Đầu mùa hạ, chẳng phải mọi chuyện vẫn tốt đẹp sao?” – Bảo thầm nhủ.
Những Ký Ức Đeo Bám
Buông tiếng thở dài ngao ngán, cậu thầm nhủ: “Đầu mùa hạ, chẳng phải mọi chuyện vẫn tốt đẹp sao?”. Cậu đưa cánh tay gầy guộc len qua song cửa sổ nhưng vô tình làm vài hạt bụi sắt rơi vào bàn tay. Bảo bất giác rụt lại rồi vừa phủi, vừa cào cho chúng rơi ra. Như có động lực thôi thúc, hành động đó mỗi lúc một nhanh hơn. Chỉ cho đến khi mu bàn tay đã đỏ ửng, trên những vết cào đã rỉ rích màu đỏ thẫm của máu, Bảo mới dừng lại.
Nhìn lại vết cào xé trên tay, Bảo run rẩy đưa hai bàn tay lại gần nhau thì thấy ba vết cào từ lâu, nay đã thành sẹo. Cậu tự vấn: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Ký ức như ồ ạt ùa về. Lập tức cậu thấy trống ngực đập dồn dập, hơi thở cũng từ đó mà trở nên gấp gáp, sắc mặt đã tái nhợt không còn sức sống. Đôi mắt nhòa đi, cảnh vật trước mắt bỗng siêu vẹo trong mờ ảo. Nỗi sợ hãi từ dưới bàn chân lan ra khắp cơ thể khiến Bảo run bần bật. Cậu đạp chân ngồi nép vào một góc tường.
Chỉ trong chớp mắt, dường như Bảo được trở lại với cái nắng oi bức của đầu hè, với bốn người bạn thân cùng ngôi biệt thư cổ kính, mà ở đó, mọi chuyện đã xảy ra sẽ đeo bám, ám ảnh cậu suốt quãng đời còn lại.
Những Cuộc Thoát Khỏi
Nói đến mùa hè, chắc hẳn ai cũng nghĩ tới những chuyến dã ngoại đến sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn luôn tự nguyện thực hiện nó. Dưới tán cây, bốn cô cậu học trò đang mải miết thưởng thức vài cây kem mát lạnh. Vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, huyên náo cả một góc trường. Chi Mai dáng người nhỏ nhắn, nhưng tính cách lại vô cùng mạnh mẽ. Cô vừa nhồm nhoàm nhai miếng kem, vừa nói, hất chiếc cằm về phía Nguyên Bình, chàng trai khá cao lớn, nhưng vì không để ý nên vô tình làm rơi chút kem còn dở xuống chiếc quần mới toanh. Mai chẹp miệng rồi xuýt xoa tỏ vẻ tiếc nuối chiếc quần mới mua, còn nguyên mùi vải mới.
Bình thấy vậy liền bật ra tiếng cười ha hả, cậu đưa ánh mắt giễu cợt, rồi nhếch miệng: “Cho mày chừa cái thói ngông nghênh. Có hỏi thì hỏi cả lũ, sao hỏi riêng tao?”
“Thằng quỷ. Có tin tao nhét nguyên cây kem vào miệng mày không?”, vừa nói Mai vừa giơ que kem lên cao. Bình thấy vậy liền cười lớn: “Rơi hết rồi còn đâu”, khiến cả hai đứa còn lại phì cười. Mai biết mình bị hố nên thu lại cơn giận, cô ngồi xuống ghế đá, mặt tỏ ra không mấy vui vẻ.
“Hè này thi Đại học rồi, tao sợ lại ba mẹ bắt ở nhà ôn thi, không cho đi xa đâu. Cùng lắm là như những lần trước, chỉ quanh quẩn trong cái Sài Gòn này”, ngồi bên cạnh Bình là Thu Hương, cô bé lí nhí lên tiếng.
Hương vừa dứt thì ngay lập tức Mai hằn học : “Mày lại giống như thằng Bảo, lúc nào cũng nhát như thỏ đế. Hè này tao nghĩ bọn mình nên đi xa xa một chút, chứ lại giống mấy năm trước, chán lắm!”
“Nhưng đi xa là đi đâu? Còn thằng Bảo nữa, hay gọi nó ra rồi bàn tiếp?”, Chí Đạt đang ngồi cạnh Hương, liền đứng dậy, vừa nói vừa tiện thể ném que kem vào thùng rác.
Bình chen vào: “Mày quên à, hôm nay thằng Bảo xin phép nghỉ ốm. Tao nghĩ ngày mai rồi bàn tiếp vì chí ít, cũng cần phải thông qua ba mẹ, không thể tự ý bỏ đi được”.
Mai nghe thấy thở dài rồi xùy một tiếng: “Lúc nào cũng Bảo, Bảo, Bảo!!! Chẳng phải ai cũng bảo nó có giác quan thứ sáu sao? Ma nó còn nhìn thấy, chứ nói gì chuyện bàn tán hôm nay. Không nói nó cũng biết!”
Cùng lúc đó, trống trường vang lên báo hiệu hết giờ ra chơi. Bình đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi nói: “Mày lại nhiều chuyện rồi đấy Mai. Vào lớp thôi tụi bay!”
Quang Bảo, Chi Mai, Nguyên Bình, Thu Hương, Chí Đạt là nhóm bạn thân. Nhà tuy không gần nhau, chỉ mới làm quen từ năm học lớp mười, nhưng cả năm người đều rất thân thiết, coi nhau như chí cốt. Quang Bảo là chàng trai nhỏ nhắn, hiền lành nhưng lại luôn đau ốm. Việc cùng nhóm bạn đi đây đó dã ngoại đã là một sự cố gắng đến hết mình rồi. Chi Mai có thể gọi là một tiểu thư đỏng đảnh, gia đình khá giả. Dù tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bản thân cô gái là người sống khá nội tâm. Tính tình nóng nảy nhưng cô rất tốt bụng, luôn biết giúp đỡ bạn bè. Chỉ khỗ nỗi, vì thẳng thắn nên nhiều khi Mai khiến mọi người không mấy hài lòng. Thu Hương là một cô bé thông minh lanh lợi, học giỏi nhất lớp và luôn nghe lời ba mẹ. Ước mơ lớn nhất của cô gái là thi đỗ vào một trường Đại học có tiếng trong thành phố. Chí Đạt, chàng trai với thân hình nhỏ nhắn đeo kính cận, hay cười và có sở thích đọc truyện kinh dị, nhưng lại vô cùng sợ ma. Cuối cùng là Nguyên Bình, chàng trai với vẻ mặt khôi ngô. Dù mới học lớp mười hai nhưng vô cùng bản lĩnh, luôn tỏ ra chững chạc và trưởng thành hơn đám bạn cùng trang lứa. Họ đã rất nhiều lần cùng nhau đi dã ngoại. Không ngõ ngách nào của Sài Gòn là cả nhóm chưa từng đặt chân đến. Chỉ là cả năm người vẫn được ba mẹ bao bọc, nên chưa một lần được cùng nhau ra khỏi thành phố.
Ngày Khởi Đầu
Giờ nghỉ giải lao của buổi học hôm sau, vẫn là bên cạnh chiếc ghế đá dưới hàng cây, cả năm người đã có mặt đông đủ. “Tao cũng muốn đi, nhưng phải xin phép. Cuối cấp rồi, chắc không được đi xa. Chúng mày tính đi chơi ở đâu?”.
Bảo ngồi uống nước dưới ghế đá, đưa ra ý kiến rồi chuyển ánh mắt qua Bình. Nhận được ánh mắt đó, Bình lúng túng quay đi nơi khác. Anh ho khan một tiếng rồi nói: “Hôm qua Mai đưa ra ý kiến là những năm trước, bọn mình đều đã đi chơi trong nội thành, năm nay muốn đi dã ngoại xa thành phố. Tao nghĩ cũng hấp dẫn. Nhưng chắc chắn phải xin phép gia đình. Cả nhóm đồng ý không?”.
Mấy đứa còn lại không nói gì mà chỉ gật đầu. Mai nói với giọng không mấy hứng thú: “Đồng ý”. “OK! Giờ bọn mày nghĩ địa điểm đi”, nói xong Bình ngồi xuống nghế đá, tính cầm lên chai nước để uống nhưng thấy Bảo đang giữ trên tay nên anh cũng không hỏi, chỉ lúng túng lẳng lặng nhìn ra xa. Cả năm người đang lặng lẽ nghĩ xem nên đi đâu, thì bỗng dưng Mai đứng phắt dậy: “Đà Lạt! Đúng rồi, Đà Lạt”, cô hào hứng nói rằng hôm qua mình tìm thấy thông tin trên mạng, rồi thao thao bất tuyệt kể lại cho mọi người.
“Hơi xa đấy, nhưng cũng không tệ. Nghe nói trên đấy nhiều cái hay lắm. Tao cũng thích đến”, Đạt nghe Mai nói xong liền tán thưởng đồng ý. “Tao thì dễ dàng thôi, đi đâu cũng được, nhóm mình có thời gian vui chơi với nhau là được rồi. Ba mẹ tao cũng không khó khăn lắm, có lẽ xin phép được. Nhưng còn Bảo với Hương. Hai đứa có đồng ý đi Đà Lạt không?”, Bình nói rồi anh quay về phía Hương và Bảo đang ngồi. Bảo với Hương cũng gật đầu đồng ý, rồi nói sẽ về xin phép ba mẹ. Mai thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy quyết định thế nha. Tối nay tất cả về xin phép gia đình rồi mai bàn tiếp. Giờ vào lớp thôi”.
Hành Trình Bắt Đầu
Sáng hôm sau, dưới sân trường. Mai thoăn thoắt đi qua đi lại trước mắt ba người Bình, Đạt và Hương đang lặng lẽ ngồi dưới ghế đá, miệng cô không thôi lẩm bẩm: “Lúc nào cũng chậm chạp. Để nó ở nhà cho xong”. Thấy Mai cứ lượn lờ trước mắt, Bình thấy sốt ruột, quát: “Mày ngồi xuống tao xem. Đi qua đi lại, chóng hết cả mặt!”. Bình vừa dứt lời thì Bảo hồng hộc chạy đến, chống hai tay vào đầu gối thở dốc. Mai thấy vậy liền xông thẳng vào: “Thằng quỷ, lúc nào cũng đến muộn. Thế nào, có được đi không?”. “Mày từ từ chút được không? Không thấy nó đang thở gấp à? Bảo, mày đi được chứ?”, Bình hạ giọng hỏi. Bảo không nói được gì, cậu cúi mặt xuống, gật đầu lia lịa. Mai thấy vậy liền hét lên tỏ vẻ sung sướng, lập tức hớn hở cầm chai nước chạy đến chỗ Bảo: “Thẳng quỷ sứ làm tao lo lắng. Nước đây, uống đi cho có sức”. Mấy đứa kia thấy Mai như vậy liền bật cười lắc đầu, không như thế thì không phải là Chi Mai mà bọn họ từng biết đến. Trống trường vang lên. Hết buổi học hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ hè. Cả năm người đứng dậy bước vào lớp để chuẩn bị cho buổi học cuối cùng. Mặt trời lên cao khiến năm chiếc bóng đen xì cứ kéo dài rồi nhấp nhô dưới sân trường, trông đến quỷ dị.
Những Ngày Dã Ngoại
Ngày hôm sau, năm người với năm chiếc ba lô nặng trịch đã sẵn sàng cho chuyến dã ngoại dài ngày đầu tiên trong cuộc đời. Đạt nhìn ba lô khổng lồ của Mai liền không thôi trêu đùa, nói rằng cô định di cư chứ không phải đi dã ngoại. Và ngay tức khắc, Mai giáng xuống Đạt một cú đấm đến “xây xẩm mặt mày”. Bình xem thời gian, đồng hồ đã điểm chín giờ sáng, anh nhắc bác tài chuẩn bị đi thôi. Gia đình Mai giàu có, ban đầu họ cũng không đồng ý cho cô đi chơi xa nhiều ngày như vậy. Đó cũng là lý do Mai thấy rất phiền khi phải xin phép này nọ. Nhưng vì cả nhóm đã thống nhất là cần được sự đồng ý của tất cả các bậc phụ huynh thì mới đi được, nên cô đành dùng mọi cách để nài ép ba mẹ. “Cuộc đàm phán” dai dẳng cuối cùng cũng đến hồi kết. Ba mẹ Mai chịu đầu hàng “cô công chúa” duy nhất của gia đình. Xe khách hôm nay cũng do gia đình Mai sắp xếp nên cả nhóm không phải ra bến để thuê xe du lịch. Xe rùng mình chuyển bánh khiến bản thân mỗi người cũng tự đung đưa. Chuyến đi này, ai cũng tự dấy lên trong mình cảm giác hồi hộp, hưng phấn. Riêng Bảo, cậu bất chợt nhận được cảm giác bồn chồn đến nóng ruột. Để trấn tĩnh, Bảo nhăn nhó tự nhủ rằng mình vẫn chưa khỏi ốm. Trời nóng như lửa thiêu khiến quãng đường dài hứa hẹn sẽ có nhiều mệt mỏi. Bác tài tỏ ý thương bọn trẻ, chỉ mong chúng đến Đà Lạt thật sớm nên đã chọn đường tắt để rút ngắn thời gian. Khi xe tiến vào một khu đất ven sông, con đường bỗng chốc gồ ghề vô cùng khó đi, xe chỉ có thể di chuyển rất chậm chạm.
xe-di-chuyen
Đến giữa trưa, khi đang thiu thiu ngủ thì Bảo chợt tình giấc vì ánh nắng chói lóa chiếu qua cửa kính ô tô. Cậu nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh thì bỗng nhận ra một đôi nam nữ đang di chuyển trên đường. Bảo tự thấy tò mò. Giữa con đường heo hút, nhà dân thưa thớt không một bóng người, lại có một đôi nam nữ đi cùng nhau, bộ dạng cũng rất kì quái. Khi xe đã đi qua họ, cậu liền ghé đầu qua cửa ô tô, nhìn về phía sau. Dù chỉ cách khoảng vài mét ngắn ngủi, nhưng Bảo phải chau mày thì mới nhận ra họ đi chân trần, dáng đi thanh thoát, nhẹ nhàng như thể chân không chạm đất. Trên tay họ cùng cầm hai sợi dây thừng dài, một đầu được buộc lại tựa như chiếc thòng lọng. Người con trai có một vết hằn tím bầm chạy quanh cổ. Người con gái cũng có vết bầm tương tự. Hơn nữa, trên tay của cô ta còn có ba vết xước kéo dài, tựa như bị ba chiếc móng cào sâu đến tận xương tủy. Máu trên vết thương đã khô lại, đen xì như thể đã để lâu ngày.
doimau
Bảo bất giác rùng mình. Dường như cảm nhận được sự chú ý của cậu, người con gái tóc tai rũ rượi, mặt đang cúi gầm bất chợt ngẩng đầu lên. Bảo giật thót, quả tim như thể muốn chui tọt lên cổ họng khi cậu chứng kiến khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta, làn da như thể da của người đã chết, chỉ cần chạm nhẹ là mục rữa. Đôi mắt đen xì, mà không, nói đúng hơn là hai hốc mắt sâu hoắm đang tuôn ra từng dòng máu thâm đen. Bảo sợ hãi rụt đầu vào trong xe, chợt kêu “a” một tiếng. Bình ngồi phía trước nghe thấy tiếng kêu của Bảo, ngay lập tức quay đầu lại hỏi: “Sao thế?!”. Bảo trợn tròn mắt, thở dốc bằng miệng, thần thái hốt hoảng: “Có nhìn thấy họ không?”. “Họ nào? Ai cơ? Vẫn chưa khỏi ốm à?”. Nghe Bình nói vậy, Bảo chợt thấy gai lạnh. Giữa trưa hè oi bức không một ngọn gió, Bảo vẫn run lên bần bật từng hồi. Cậu lắp bắp trả lời: “Không, không có gì đâu…”. Trong khoảnh khắc ấy, bác tài đang mải mê huýt sáo theo bài hát trên radio, cũng bất giác nở một nụ cười khó hiểu.
bac-tai-hut-sao
Xe lăn bánh khỏi đoạn đường khó đi. Ra đến đường cao tốc, xe chạy êm hơn, khiến ai cũng như bị ru ngủ, mí mắt khép lại, năm người chìm trong giấc ngủ say. Chỉ cho đến khi cảm nhận được nhịp xe phanh gấp, họ mới mệt mỏi thức giấc. Bình nhổm người dậy, vươn vai, giọng ngái ngủ: “Xe trục trặc hả bác tài?”. Bác tài cười lớn: “Nhãi con, xe của ta chạy bao năm nay, chưa bao giờ hỏng giữa đường. Đến bến xe rồi, mấy đứa bay còn định ngủ đến bao giờ nữa hả?”. Đạt đang nằm, bỗng tỉnh dậy nâng cái gọng kính xem đồng hồ: “Nhanh thế, đã bốn giờ chiều rồi. Dậy thôi bọn bay!”. Dứt lời, Đạt lấy ba lô rồi kéo Bình đứng dậy. Những người còn lại thấy vậy cũng uể oải nhấc cơ thể mình ra khỏi xe. Sau khi cảm ơn bác tài, năm người dò dẫm ra đường lớn để tìm nhà trọ. Trời đã về chiều, nắng cũng đỡ oi bức nhưng hơi nóng vẫn còn tràn ngập. Đi được một đoạn, họ đã mệt nhoài. Bình ra hiệu ngồi nghỉ rồi hãy đi tiếp. Uống xong chút nước, Hương vừa nói vừa thở: “Mệt quá, sức tao chịu không nổi rồi. Nhà trọ nào cũng hét giá lên trời, thật không thể thuê nổi”. Mai chau mày, lấy khăn lau mồ hôi: “Gần khu du lịch, có chỗ nào mà không đắt cho được. Chịu khó đi thêm một đoạn nữa. Cùng lắm là thuê liều một căn, giảm chút chi tiêu đi là được”. Thấy Mai nói vậy, nghĩ cũng hợp lý nên những người còn lại cũng không bàn tán gì thêm. Khi nắng đã dịu đi, cả năm người lại lê bước trên con đường nóng đến bỏng rát. Hỏi qua rất nhiều nhà nhưng họ vẫn chưa tìm được chỗ ưng ý. Nhà giá cả hợp lý thì quá chật hẹp, tiện nghi không đầy đủ. Còn nhà nào thoải mái, đẹp đẽ thì giá lại quá cao. Rời đi trong mệt mỏi và vô vọng, họ cứ bước từng bước rệu rã. Chỉ đến khi, mặt trời đã khuất núi, không gian đã nhá nhem tối, cả nhóm mới nhận ra rằng mình vẫn lang thang mà chưa tìm được chỗ dừng chân.
mat-troi-khue-nui
Dưới ánh đèn đường vàng rực, năm chiếc bóng xiêu vẹo kéo dài lê thê dưới lòng đường. “Nói thật nhé, tao chịu hết nổi rồi. Tìm đại một nhà nào đó đi, chúng mày tính cả lũ qua đêm ngoài đường hả? Không biết là đi dã ngoại hay bị đày đi khổ sai nữa?”. Đạt ngồi phịch xuống dưới cột đèn đường, nói với giọng bực tức. Bốn người còn lại hiểu được tâm trạng của cậu, cũng không nói gì, duy chỉ có Hương thấy vậy liền an ủi: “Tất cả cũng rất mệt rồi, chịu khó tìm một lúc nữa, tìm được căn nhà tốt thì mai nghỉ ngơi bù. Phía trước tao thấy khá rộng rãi, thử qua đó tìm xem”, Hương vừa nói, vừa chỉ tay về con hẻm trước mặt. Đạt không nói gì, ngay lập tức đứng dậy đi thẳng về phía Hương chỉ. Mai cùng Bình thấy vậy cũng lếch thếch xách ba lô theo sau. Hương nhấc túi lên, toan bước đi nhưng thấy Bảo vẫn ngồi, cô liền hỏi: “Vẫn chưa hết mệt à?”. Bảo vẫn ngồi đó, đưa mắt về phía con hẻm, miệng lẩm bẩm: “Không phải. Là tao có cảm giác bọn mình không nên vào đó”.
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )