Cuộc Đời Và Nghiệp Báo Của Lê Minh Tài: Một Ca Sát Nhân Trong Luật Nhân Quả
Khởi Đầu Cuộc Sống: Sự Tham Muốn Và Tàn Bạo
Tài lái chiếc Mercedes bóng loáng, lao vun vút qua cây cầu dài bắt ngang qua con sông Hàn đến công ty làm việc. Vừa lái xe, gã vừa huýt sáo theo nhịp của bài hát mà radio trên xe đang phát. Hôm nay, công ty nơi Tài làm việc bổ nhiệm thêm một giám đốc kinh doanh mới. Đồn đoán lan truyền rằng vị giám đốc này là con gái của chủ tịch hội đồng quản trị, vừa du học từ Mỹ về, với mục đích phụ giúp cha trong công việc kinh doanh. Tài háo hức chờ đợi buổi giới thiệu của cô gái này, mong muốn chứng kiến vẻ đẹp và tài năng được đồn đại.
kilomet-so-13Ảnh: Cột mốc Km số 13, biểu tượng của sự bắt đầu và kết thúc trong câu chuyện.
Chiếc xe của Tài tiếp tục lao vun vút trên con đường quen thuộc, xuyên qua những cột đèn đường và cây cối thưa thớt. Bất chợt, gã chú ý đến một biển cột mốc mới được thay, ghi rõ dòng chữ số trên nền xanh thẫm: kilomet số 13. Cái biển mốc này trông khá quái dị và mới toanh, được gắn giữa cây cầu. Gã thầm nghĩ rằng có lẽ sở giao thông đã đo lại đường và cắm mốc này, nhưng rồi gã cười khẩy, cho rằng đây chỉ là hành động vô ích của những người thiếu việc làm.
Giới Thiệu Và Tình Yêu Đầu Tiên: Bảo Trâm
Bước vào cổng công ty, lão bảo vệ nhiệt tình chào đón Tài. Gã chỉ cười mỉm qua loa, không quan tâm đến sự thân thiện của lão. Khi bước vào phòng họp, mọi người đã ngồi đầy đủ, chờ đợi chủ tịch hội đồng quản trị và vị giám đốc mới. Chủ tịch hội đồng quản trị bước vào cùng với một cô gái trẻ, khoảng 25 tuổi. Từ ánh nhìn đầu tiên, Tài ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô con gái ấy – một vẻ đẹp như muốn hút hồn gã. Cô gái dáng cao hơi gầy, nước da trắng, khuôn mặt cân đối, tóc búi cao, toát lên vẻ quý phái thu hút mọi ánh nhìn. Sau giây phút ngỡ ngàng, cả gian phòng lặng thinh. Ông Tín, chủ tịch hội đồng quản trị, lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
– Xin giới thiệu với mọi người, đây là Bảo Trâm, giám đốc bộ phận kinh doanh mới của công ty. Mọi người cho một tràng vỗ tay chào mừng Bảo Trâm về với đại gia đình công ty ta.
Tiếng vỗ tay vang rộn khắp căn phòng, kèm theo đó là những lời xì xào khen ngợi. Bảo Trâm từ tốn e thẹn đứng lên phát biểu:
– Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay tôi rất vui và vinh dự được về đây cùng làm việc với mọi người. Mong mọi người giúp đỡ tôi trong công việc để đưa công ty ta ngày càng lớn mạnh hơn nữa.
Nói xong cô khẽ cúi chào tất cả mọi người. Ai ai cũng nhận ra rõ sự hòa đồng và giản dị của cô. Cô không hề kênh kiệu theo kiểu tiểu thư con xếp, mà hòa đồng với tất cả mọi người. Khi cúi chào mọi người và ngẩng mặt lên, bất giác Bảo Trâm nhìn sang phía đối diện, thấy Tài đang nhìn mình chăm chú. Cô chợt đỏ bừng khuôn mặt, rồi nhẹ nhàng quay mặt đi để lại trong mắt Tài một nụ cười duyên lắm. Và ngay từ ánh mắt ấy, trong đầu Tài đã nảy ra một ý định, nhất định phải tán đổ cô con gái sếp tổng này nếu muốn đổi đời.
Tâm Lý Ác Quỷ: Kế Hoạch Thâm Nhọc
Trong suốt cuộc họp giới thiệu giám đốc kinh doanh, Tài luôn suy nghĩ về vị thế của mình và âm mưu sẽ thay đổi cuộc đời của gã. Gã cảm thấy mình đang đứng trước một cơ hội lớn để tiếp cận con gái sếp tổng, và âm mưu của gã dần hình thành. Sau buổi họp, Tài lái xe đưa sếp tổng và Bảo Trâm đi ăn trưa. Sếp tổng nói chuyện khá thoải mái với gã, làm cho ý nghĩ phải tán đổ Bảo Trâm càng thêm vững chắc trong gã. Trưa hôm ấy, khi đang ngồi trong phòng làm việc, Tài mơ màng nghĩ về khuôn mặt, nụ cười của Bảo Trâm, bỗng điện thoại của gã reo lên:
– Alo. Chú Tín hả, con Tài nghe đây ạ.
Giọng bên loa đáp lại:
– Ừ chú đây con, rảnh không lát nữa sắp xếp công việc lái xe đưa chú đi ăn nhá.
Không biết sếp còn nói gì với gã không nhưng chỉ nghe thấy gã vâng dạ liên tục, gật gù, rồi ra vẻ vui vẻ và khoái chí lắm. Cúp cú điện thoại đó xong, gã ngả lưng ra chiếc ghế rồi mơ màng cười một mình.
12h kém 15 phút, gã lái xe từ bãi xe và đậu trước cổng công ty. Chỉ lát sau gã thấy Bảo Trâm cùng với sếp tổng bước ra. Tay che ô cho bố, tay mở cửa xe, nhưng Bảo Trâm vẫn liếc xéo gã một cái rồi cười tủm tỉm. Gã biết, cái vẻ điển trai của gã đã ghi điểm trong lòng con gái sếp rồi. Gã mừng thầm trong dạ.
Tàn Bạo Và Hối Tiếc: Kế Hoạch Bị Phát Hiện
Sau bữa trưa, gã lái xe đưa sếp tổng về nhà còn Bảo Trâm đi cùng gã gặp một đối tác lớn của công ty. Đây là cơ hội hiếm có để tiếp xúc và làm quen với Bảo Trâm. Trên đường đi, gã luyên thuyên đủ chuyện, chọc cười cho Bảo Trâm, khoa môi, múa mép, nhằm lấy lòng người đẹp. Bảo Trâm hiền dịu như ánh nắng mai vui vẻ theo những câu chuyện phiếm của gã. Bất chợt gã hỏi:
– Bảo Trâm này! Em có người yêu chưa?
Bảo Trâm khẽ đỏ mặt cười mỉm. – Em chưa, anh này kì cục hỏi chi kỳ lạ thế.
Thế rồi không khí im lặng bao trùm sau câu hỏi đó. Hai người trên cùng một chiếc xe nhưng mỗi người một dòng suy nghĩ.
Bất chợt gã quay sang, Bảo Trâm:
– Em có card visit không. Để lát anh giới thiệu em với bên đối tác kia. Có gì họ liên hệ với em cho tiện?
Đó chỉ là lý do phụ thôi. Cái chính là gã muốn xin số điện thoại của Bảo Trâm để bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Bảo Trâm vẫn vô tư không biết gì về âm mưu lớn lao của gã. Cô đưa cho gã card visit và rồi gã đút vào túi áo, chiếc xe cứ thế lao vút đi trên con đường đầy nắng.
Kết Thúc Của Một Cuộc Đời: Nghiệp Báo Nhân Quả
Sáng hôm sau, Bảo Trâm tỉnh dậy trong bệnh viện, tinh thần không ổn định. Cô luôn miệng gào thét rằng:
– Con của tôi đâu? Con của tôi đâu? Trả lại cho tôi.
Bác sĩ và y tá phải khống chế cô lại và tiêm thuốc an thần. Bảo Trâm lịm dần đi, nhưng cô vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng cười ma quái của con ma. Và rồi cô ngã gục xuống không còn biết gì nữa.
Ông Tín lái xe về nhà, ông bấm chuông mãi mà không thấy Bảo Trâm ra mở cửa. Ông xuống xe lấy chìa khóa, mở cổng và lái xe vào, vào đến nhà ông cất tiếng gọi con:
– Trâm ơi! Đâu rồi sao không mở đèn lên mà để nhà cửa tối đen như thế này? Trâm ơi?
Không có tiếng trả lời. Bất chợt một luồng gió lạn thổi qua làm ông Tín dựng tóc gáy. Linh cảm có chuyện chẳng lành, ông lao lên phòng của con gái và xô cửa bước vào. Ông với tay bật công tắc đèn lên, đèn bật sáng, trước mắt ông là một khung cảnh hổn độn, đồ đạc ném tứ tung, bừa bộn khắp gian phòng ngủ của Bảo Trâm. Ông lao ngay đến bên và gọi:
– Con ơi, con sao thế này? Trâm ơi?
Nhưng Trâm không hề cử động. Ông lay gọi mãi nhưng cô vẫn nằm đó và yên lặng như một cái xác chết. Ông Tín ôm con vào lòng, ông đưa tay lên mũi của Trâm. May quá, cô còn thở. Ông vội vàng rút điện thoại ra gọi xe cấp cứu, đưa cô đến bệnh viện. Lòng của ông Tín rối như tơ, Bảo Trâm là đứa con gái duy nhất của ông. Từ khi vợ chết lúc sinh Bảo Trâm vì sinh khó. Ông quyết ở lại nuôi con, không biết có chuyện gì mà con gái ông ra nông nỗi này.
Sáng hôm sau, tại bệnh viện, Bảo Trâm tỉnh dậy hoảng loạn. Cô vò đầu bức tóc, xé quần xé áo trong trạng thái hoản loạn. Cô luôn miệng gào thét rằng:
– Con của tôi đâu? Con của tôi đâu? Trả lại cho tôi.
Thấy con tỉnh dậy, ông Tín chợt mừng, nhưng thấy con trong trạng thái điên loạn như vậy, lòng ông Tín đau như cắt. Ông vội gọi bác sĩ tới, khi bác sĩ đến nơi thì ông Tín và bác sĩ đều vô cùng ngạc nhiên, khi thấy Bảo Trâm đang đứng nhìn ra cửa sổ, trên tay cô là cái gối ôm, cô bồng cái gói và hát ru nho nhỏ như người mẹ đang ru con ngủ. Bác sĩ và mấy cô y tá lại gần định lấy cái gối ra để đưa Trâm lại giường nằm thì cô bỗng nổi điên cào cấu xé mấy cô y tá như con hổ mẹ bảo vệ con của mình. Thấy Trâm điên loạn như thế, bác sĩ và mấy cô y tá cùng với ông Tín đành phải khống chế Bảo Trâm lại và tiêm cho cô một mũi thuốc an thần. Nhìn Bảo Trâm lịm dần đi trên tay của mình, lòng ông Tín đau như cắt. Ông không biết con gái ông đã làm gì nên tội mà ra nông nỗi như thế này.
Vị bác sĩ sau khi thăm khám xong cho Bảo Trâm liền kéo ông Tín ra ngoài và trò chuyện.
Ông Tín lo lắng hỏi:
– Thưa bác sĩ, con gái tôi bị sao vậy ạ?
Vị bác sĩ nhìn Bảo Trâm đang ngủ, khẽ lắc đầu và nói:
Con gái của bác đã bị sốc thần kinh rất nặng, khiến cho thần kinh bị tổn thương, điên loạn. Chúng tôi đã cố gắng giúp đỡ cô ấy, nhưng với tình trạng này, tôi khuyên ông nên đưa cô ấy đến bệnh viện tâm thần để các bác sĩ có pháp đồ điều trị cho cô ấy nhanh khỏi.
Ông Tín thở dài, hai khóe mắt chợt trào ra 2 dòng nước mắt. Ông đang khóc thương cho số phận đứa con gái tội nghiệp của mình. Đôi mắt già nua ấy nhìn xa ra ngoài cửa sổ nơi bầu trời chỉ là một tấm màn xám xịt…
7 ngày sau khi Bảo Trâm được nhập viện. Sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều, chỉ có đều trí nhớ và thần kinh của cô không được bình thường, lúc nhớ lúc quên. Cô hay đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay bồng cái gối rồi cất tiếng ầu ơ như ru con. Đôi mắt lạc thần nhìn vào xa xăm trong hư vô.
Tài đến thăm Bảo Trâm. Vừa đẩy cửa bước vào. Nay khi trông thấy Tài. Bảo Trâm lại trở nên điên loạn. Cô quay mặt nói nhỏ với cái gối cô đang bồng trên tay:
– Con ơi ba đến đây thăm con này?
Thế rồi cô quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Tài. Tóc của cô xõa ra che kín khuôn mặt. Cô quăng cái gối đi và cất giọng cười the thé đầy điên loạn. Cô lao đến bóp lấy cổ của Tài. Vừa bóp cổ cô vừa la hét.
Trả lại mạng cho con tao. Trả lại mạng cho con tao, Đồ quái vật, đồ giết người, mày phải chết.
Tài vừa giằng tay co ra, định vùng chạy thoát. Khuôn mặt của gã thất sắc. Nhưng cố gắng mãi gã mới thoát ra khỏi được bàn tay của Bảo Trâm dưới sự giúp đỡ của ông Tín và mấy cô y tá. Ông Tín vội đẩy, đuổi Tài ra khỏi phòng bệnh, Tài sợ hãi và nhanh chóng rời đi để lại phía sau gã là tiếng than khóc, tiếng la hét của Bảo Trâm còn vang vọng lại… Tài phóng xe nhanh về nhà. Về đến nhà, gã nằm vật ra ghế sa lông. Gã đang sợ hãi, tại sa样的
© 2025, Tin Tâm Linh. ( Theo : www.tintamlinh.com )